Thành hình tăng đoàn chân chính của Phật

Bài giảng của chân sư thăng thiên Phật Gautama qua trung gian Kim Michaels, ngày 29/6/2008.

Phật, pháp, tăng – đây là ba cột trụ của tôn giáo – hay cái người ta gọi là tôn giáo – đạo Phật. Thế nhưng con yêu dấu, ta Gautama đã không đến đây để khởi xướng một tôn giáo. Ta đến đây để chứng tỏ con đường phổ quát dẫn đến sự hợp nhất với Tánh linh – sự hợp nhất giữa Tánh linh và vật chất, cái Một mà con đạt được khi con hoàn toàn tỉnh thức.

Câu hỏi không phải chỉ là “Là hay không là?” mà “Con có muốn tỉnh thức hay con muốn tiếp tục không tỉnh thức?” tức trạng thái mà qua đó – trong tâm trạng không tỉnh thức của con – có một khoảng cách giữa con và thực tại, là thực tại mà con thấy được khi con tỉnh thức. Và trong khoảng cách đó tự ngã có thể lẩn trốn, và con cũng có thể lẩn trốn khỏi các động lượng cũ của con mà con chưa xem xét, như thày MORE vừa giải thích thật hùng hồn.

Vậy thì thực tại của Phật là gì? Cái biết tỉnh thức về Phật là gì? Đó là cái Bản thể – do nó tỉnh thức – thấy được tính duy nhất của mọi sự sống, thấy được thực tại của mọi sự sống khởi lên từ cùng một nguồn cội và cũng sẽ trở về nguồn cội đó khi nó thăng thiên và nhập về cõi tâm linh. Cho nên Phật là sinh thể cầm giữ sự quân bình cho phép những ai chưa tỉnh thức được tiếp tục sinh tồn trong trạng thái không tỉnh thức của họ, thay vì bị tiêu hủy bởi vòng xoáy ốc thăng thiên ngày càng mãnh liệt, là vòng xoáy mà toàn bộ vũ trụ vật chất đã bước vào từ điểm khởi thủy.

Pháp là gì? Pháp là sự nâng cao tất cả mọi chúng sinh, mọi sinh thể tự nhận biết, vào trạng thái tỉnh thức hầu chính họ cũng trở thành Phật. Vậy tăng là gì, cộng đồng là gì? Đó là tập hợp của những ai đã cam kết bước đi trên con đường dẫn đến tỉnh thức toàn diện của Phật, đã quyết tâm không để cho bất cứ gì trong thế giới vật chất ngăn mình chứng quả vị Phật trọn vẹn, cho dù mình vẫn phải đặt trọng tâm trong một cơ thể vật lý. Và như thế, họ có thể biểu hiện ở dưới này những gì họ là ở bên Trên, họ phụng sự để làm cánh cửa mở giữa vật chất và Tánh linh, phụng sự để làm điểm trụ neo cho Tánh linh đưa Ánh sáng chảy xuyên xuống, thắp sáng mọi ngõ ngách tối tăm của địa cầu cho đến khi không còn phàm linh bất toàn nào, không còn ảo tưởng nào của tự ngã có thể trốn tránh khỏi Ánh sáng của Phật chiếu xuyên thấu qua tất cả.

Thế nào là tăng đoàn của Phật?

Khi ta còn ngồi trên trái đất trong một thân xác vật lý, ta đã đưa ra một giáo lý thích ứng với tâm thức con người thời đó, thích ứng với một yếu tố nào đó của tâm thức đại chúng. Cho nên ta biết rõ là không có cách nào diễn tả được trọn vẹn đường tu là thế nào và cộng đồng tu hành phải ra sao. Ta đã phải đưa ra một giáo lý mà con người có khả năng nắm bắt, và như vậy con người cũng đã biến giáo lý của ta thành thêm một tôn giáo khác có tên là Phật giáo.

Và người ta đã dựng lên hình ảnh rằng những ai thuộc về tôn giáo đạo Phật tạo thành một đạo tràng đứng tách biệt khỏi những ai không thuộc về tôn giáo đạo Phật. Và như vậy họ dựng lên một hình ảnh cũng chẳng khác gì tín đồ của các tôn giáo khác đã dựng lên, một hình ảnh phân rẽ, coi tôn giáo mình là chân chính duy nhất. Tuy nhiên thời gian đã trôi qua. Ki-tô đã giáng thế, nhân loại đã vươn lên và giờ đây chúng ta có được một đội ngũ học trò sẵn sàng hiểu Phật-pháp-tăng một cách trọn vẹn.

Nhiều người tâm linh đã tiến gần hơn đến việc thể hiện một cộng đồng như thế. Cho nên con hãy cho phép ta nói lên một số ý nghĩ về tăng đoàn của Phật. Lẽ tự nhiên, khi đến với nhau trong một cộng đồng những người cùng chí hướng – những người có thể tự do nói chuyện với nhau và hỗ trợ cho nhau – thì hẳn điều này sẽ đem lại một cảm giác ấm cúng, an toàn nào đó. Các thày, các chân sư thăng thiên, không nói là các con không thể thành lập một cộng đồng như vậy, một cộng đồng nơi ai nấy đến với nhau, tự do chia sẻ quan điểm với nhau mà biết rằng mình sẽ không bị lên án hay chỉ trích, rằng mình sẽ không phải đối phó với những trò chơi tự ngã thường khiến cho người ta miệt thị lẫn nhau ngay cả khi có ý kiến hay đẹp, hoặc người ta hạ thấp ý kiến của nhau chỉ vì chính mình đã không nghĩ ra được. Cho nên đương nhiên, ta yêu cầu con chấp nhận là con có thể – và con nên – thành lập một cộng đồng như vậy. Nhưng ta yêu cầu con suy ngẫm sự khác biệt vi tế là con không nên biến nó thành một cộng đồng gạt bỏ và đứng tách biệt khỏi cộng đồng rộng lớn của nhân loại nói chung.

Bởi vì Phật là ai chứ? Phật là người biết rằng tất cả mọi thứ đều là Phật tánh, cho nên Phật ở trong mọi người lẫn mọi vật. Vậy thì làm sao con có thể là môn đệ của Phật nếu con đứng riêng ra và bảo rằng Phật chỉ có thể ở trong một số người và không ở trong một số người khác? Các thày mong con thấy rằng cộng đồng mà con thành lập không đứng cô lập khỏi cộng đồng rộng lớn của mọi chúng sinh, mà là một hạt nhân tương tác với cộng đồng rộng lớn, sẵn sàng đi vào xã hội để “rải truyền thông điệp từ mọi mái nhà, sẵn sàng để cho Ánh sáng của mình tỏa rạng hầu ai nấy thấy được công việc tốt lành và biết được chỉ có Cha trong nội tâm mới có khả năng thực hiện những công việc đó”. Và như vậy, họ dần dà nhận ra Thượng đế bên trong họ, nhận ra Phật bên trong họ.

Bởi vì con yêu dấu, cũng tương tự như thế, Phật không phải là một kẻ háo danh muốn được tâng lên cao hơn mọi người. Khi Phật được đánh thức trong lòng một ai đó, người đó sẽ chỉ có một mong muốn và một trọng tâm độc nhất, đó là đánh thức đức Phật trong mọi người khác hầu đức Phật tỉnh giấc trong lòng mọi người. Bởi vì chỉ khi đó thì Phật mới viên mãn.

Một cộng đồng chân thực

Cho nên tăng đoàn, cộng đồng, mà các thày mong muốn thị hiện, sẽ mang đức tính hàng đầu là sự chân thực – rõ ràng và giản dị như vậy. Chân thực với chính bản thân, chân thực với người khác, chân thực với cả những người chưa nhập tăng đoàn của mình vì họ vẫn còn do dự. Để trọn vẹn, tính chân thực không được mang bất kỳ điều kiện nào cho phép tự ngã lẩn trốn. Bởi vì sự chân thực không đặt điều kiện gì cả – chỉ có tự ngã mới đặt điều kiện. Và tự ngã đặt ra những điều kiện đó chính là vì nó có thể lẩn trốn. Đây là thế lực mà con cần khắc phục.

Đâu là chìa khóa của chân thực, con yêu dấu? Đó là khi con ngộ ra là nếu Phật ở mọi nơi, nếu Thượng đế ở mọi nơi, thì không có gì có thể giấu khỏi Thượng đế. Vậy có ích chi mà tìm cách gian dối với giấu giếm? Con đang cố lừa ai đây – chắc chắn là không lừa được Thượng đế, chắc chắn không lừa được Phật, chắc chắn không lừa được các chân sư thăng thiên, chắc chắn không lừa được chính Hiện diện TA LÀ của con. Có thể con sẽ lừa được người khác, nhưng trên hết con đang đánh lừa chính con. Và nếu con muốn chơi trò đó thì đơn giản ta sẽ chỉ yêu cầu con gia nhập rất nhiều tổ chức khác ở ngoài kia vẫn còn bị kẹt trong trò chơi đó, vẫn cho phép – hơn vậy nữa, vẫn khuyến khích – thành viên của họ chơi trò đó.

Con hãy đi ra đó và chơi trò này cho đến khi con chán ngán, rồi khi đó con hãy trở lại với tăng đoàn của Phật. Và như vậy, chúng ta thấy được các mảnh nhỏ đang được ghép lại với nhau, tức là trong thời buổi then chốt này, nhiều người tâm linh có thể đến với nhau trong cõi vật lý và cùng bước lên cao hơn để thể hiện một tấm gương chân chính – không phải là tấm gương duy nhất – nhưng một tấm gương chân chính cho tăng đoàn của Phật trong Thời đại Bảo bình dựa trên nhận thức của nhân loại thời nay.

Phật và khía cạnh Mẹ

Bây giờ ta sẽ trình bày tiếp một số ý nghĩ về quan hệ giữa Phật và Mẹ. Như con có thể nhận xét trong bài thỉnh con vừa đọc* có câu nói rằng: “Không gian của Phật, thời gian của Mẹ, đây là bí ẩn quá tuyệt vời.” Vũ trụ vật chất được khoa học xem là một khoảng không gian trong đó con có thể tìm thấy các hành tinh, các thái dương hệ và các dải thiên hà. Không gian này chính là Phật – nó được tạo ra từ Phật tánh. Không gian là một khoảng không gian được đặt riêng ra khỏi cái Tất Cả của Thượng đế hầu cho phép các hình tướng cách biệt được thị hiện. Trong không gian này, con tìm thấy Ánh sáng Mẫu-Vật đang khoác vào hình tướng.

Với tư cách một sinh thể chưa thăng thiên, con có những khả năng đồng sáng tạo, nhưng tâm con không có quyền năng ảnh hưởng đến không gian, bởi vì con sẽ không thể ảnh hưởng đến không gian cho tới khi con đạt được tâm thức của Phật – và khi đó, con sẽ thăng vượt không gian. Cho nên việc thể hiện khả năng đồng sáng tạo của con bị giới hạn trong khuôn khổ không gian cũng như những cái gọi là định luật tự nhiên chi phối không gian, mà hầu hết chưa được khoa học khám phá hay hiểu được hoàn toàn.

Là một sinh thể chưa thăng thiên, khả năng đồng sáng tạo của con chỉ cho phép con làm việc trên Ánh sáng Mẫu-Vật khi con phóng chiếu hình tướng lên Ánh sáng Mẫu-Vật. Khi Phật cho phép Bản thể của mình trở thành không gian thì Phật cũng cầm giữ một viễn quan về cách trải bày của không gian đó cùng tất cả mọi thứ trong không gian – Ánh sáng Mẫu-Vật lẫn năng lượng ở trong đó. Không gian được trù định để vươn lên cao hơn theo vòng xoáy hướng thượng mà bào huynh Maitreya của ta đã mô tả trong sách của thày. Rồi sau đó khía cạnh Mẹ của Thượng đế cho phép Ánh sáng của Mẹ trở thành một phương tiện biểu đạt cho các sinh thể tự nhận biết sử dụng quyền tự quyết của họ, và họ sẽ gặt hái những điều kiện vật lý mà chính hình tư tưởng của họ trình chiếu ra. Điều này có nghĩa là trong không gian toàn bộ đó của Phật, rất có thể sẽ có một số khu vực – chẳng hạn như khu vực tập trung quanh hành tinh địa cầu – không theo kịp vòng xoáy hướng thượng của toàn bộ không gian và bị tụt hậu.

Nguồn gốc của thời gian

Con yêu dấu, con có thấy là toàn bộ cõi vật chất đang – và luôn luôn đã từng như vậy – ở trong một vòng xoáy hướng thượng không thể nào ngừng lại? Nhưng do có quyền tự quyết, các cư dân của một hành tinh có thể khiến cho tâm thức mình dày đặc hơn, qua đó họ cũng khiến cho hành tinh của họ dày đặc hơn đến độ nó bị tụt hậu so với vòng xoáy đi lên. Con có thể mô tả sự thể này giống như không gian bị kéo căng ra, hay con có thể hình dung cái gọi là tấm thảm không-thời-gian (space-time continuum) bị kéo giãn ra. Nhưng điều khoa học chưa hiểu được là thời gian không phải là một hàm số tùy thuộc vào không gian. Thời gian là một hàm số tùy thuộc vào quyền tự quyết, bởi vì khi một hành tinh bị tụt hậu so với vị trí nơi đúng lý nó phải đứng trong không gian, thì khoảng cách giữa niệm tinh khôi này với hiện trạng thực tế của nó chính là cái tạo ra thời gian.

Và có thể nói, đó là một chiếc đồng hồ vũ trụ đang bắt đầu tích tắc. Bởi vì như thày Maitreya đã giải thích, một khi con có quyền tự quyết thì quyền tự quyết này không thể không có giới hạn. Con không thể lấy ra một mảnh của Bản thể Đấng Sáng tạo và mãi mãi giữ chặt nó trong một hình tướng bất toàn, cũng như con không thể mãi mãi giữ chặt các sinh thể tự nhận biết khác trong một hình thể bất toàn.

Và như vậy, kim đồng hồ của thời gian bắt đầu quay, và nó sẽ đếm cho tới thời điểm mà những dòng sống đã đem hành tinh vào vòng xoáy hướng hạ bị lỡ mất cơ hội của họ. Và họ bắt buộc bị loại bỏ ra khỏi hành tinh đó để cho phép các cư dân còn lại – mặc dù có thể đã đi theo những kẻ lãnh đạo đui mù – nhận được cơ hội để gỡ mình ra khỏi lực kéo xuống. Các cư dân này được cơ hội chọn con đường đi ngược trở lên để hồi phục hành tinh của họ và – nếu có thể nói như vậy – gia tốc thời gian để hành tinh của họ bắt kịp lại chỗ đứng xứng đáng trong điệu múa vũ trụ, là khi thời gian như con đang trải nghiệm ngừng hiện hữu cho hành tinh đó. Bởi vì thực sự, con yêu dấu, “Thời gian không hề hiện hữu!”

Tha thứ toàn diện là quên tất cả

Bây giờ để tiếp nối với bài giảng của chân sư MORE về ký ức, tức là ký ức cá nhân của con đối chiếu với ký ức vũ trụ trong hồ sơ ở cõi Akasha. Một lần nữa, như thày MORE giải thích, ký ức cá nhân của con đứng riêng biệt, nó được phép không bước theo kịp hồ sơ trên Akasha, là bộ nhớ của vũ trụ nhìn thấy thực tại và ghi nhớ mọi chuyện y như là. Và do đó, khi con bước trên con đường quả vị Ki-tô buông bỏ toàn bộ ngã tách biệt, thì chính con cũng sẽ bắt kịp lại chỗ đứng của con trong không gian nơi đáng lý con phải đứng nếu con đã ở lại với Dòng sông sự Sống và đã xuôi chảy với nó, thay vì bước vào khu rừng rậm của tách biệt rồi bị bỏ lại đằng sau.

Những bóng ma – mà một vài chân sư đã có nói tới – là những ký ức mà con giữ trong những bất toàn của con khi con nhìn xuyên qua phin lọc của tâm thức nhị nguyên thay vì nhìn xuyên qua thực tại của tâm thức Thượng đế vốn tha thứ tất cả. Đó là những bóng ma con phải từ bỏ. Và như vậy, tha thứ toàn diện cũng có nghĩa là buông bỏ ngay cả ký ức về những gì mình coi là lỗi lầm. Đơn giản, con để cho nó bị thiêu hủy đi hầu con không còn bám vào nó nữa, vì nếu con còn bám vào nó thì nó sẽ giữ chặt con lại trong một méo mó thời gian (time warp) – nếu có thể gọi như vậy – vì con tự giam con lại trong thời gian, tức là cái khoảng cách giữa điểm mà đáng lý con phải đứng và điểm mà con đã chọn đứng (hay không chọn đứng).

Con hãy lưu ý trong Kinh thánh có ghi câu này: “Ta sẽ không còn nhớ tội lỗi của họ nữa.” Phải, Thượng đế không bao giờ ghi nhớ tội lỗi của con, vì Thượng đế chỉ nhớ được thực tại – thực tại rằng vũ trụ vật chất là một bãi chơi cát – bởi vì con đã được ban cho quyền tự do thử nghiệm. Và như vậy, một khi một chọn lựa gây giới hạn được thay thế bởi một chọn lựa cao hơn thì chọn lựa trước không còn hiện hữu nữa. Tinh túy của quyền tự quyết là con chọn một quyết định nào đó, và khi con chọn như vậy, con không thể cùng một lúc chọn một quyết định nào khác. Cho nên con không thể cùng một lúc vừa tỉnh thức vừa không tỉnh thức. Và một khi con buông bỏ ảo tưởng cũ – tức chọn lựa cũ chấp nhận ảo tưởng nhị nguyên – thì con được giải thoát khỏi ảo tưởng đó.

Nó đã ra đi, nó không còn đó nữa, trừ khi con chọn để cho nó ở lại trong ký ức của con, và như vậy con sẽ tái tạo nó hoài hoài, cho đến khi cuối cùng con từ bỏ bóng ma và để cho cái ngã sinh diệt đó chết đi. Vì thế cho nên ngay cả Giê-su khi lên thập tự giá vẫn còn mang một số bóng ma cá nhân mà thày phải buông bỏ, y như bất cứ ai khác đã từng thăng thiên.

Một chiến thắng cho tất cả chúng ta

Và như vậy, thật là một ân huệ và niềm vui rất lớn cho ta được niêm buổi đại hội này, mà ta phải nói đã là một chiến thắng toàn diện cho các chân sư thăng thiên – cũng như cho con là thành phần cuả chân sư thăng thiên mặc dù con chưa thăng thiên, ít ra là trong một vài lãnh vực nhận thức của con. Bởi vì thật sự, con là nhiều hơn rất nhiều những gì con có thể mường tượng, và do đó chỉ có một phần nhỏ của toàn bộ Bản thể của con còn bị kẹt lại ở đây trong vũng lầy này. 

Và khi con hòa nhập vào cái toàn bộ đó, con sẽ có được một tầm nhìn vũ trụ, qua đó con sẽ thấy tất cả những trò chơi của tự ngã thật không đáng kể đến chừng nào. Và đó là khi con có thể để cho các bóng ma chết đi, vì con biết mình là nhiều hơn như vậy, và do đó con sẽ không chết cùng với chúng.

Các con đừng buồn vì đại hội này kết thúc, vì mọi chuyện đều có lúc phải kết thúc. Thay vào đó, các con hãy nhìn xa hơn, hãy nhìn ra là mình đã thiết lập một tăng đoàn vượt thời gian. Bởi vì, con yêu dấu, đây là tăng đoàn của Phật hiện hữu trong không gian – mà không gian thì vượt khỏi thời gian. Cho nên con hãy trụ tâm vào đó! Trụ tâm vào tăng đoàn và vượt thăng cả những khoảng cách địa dư. Giữ lấy mối liên lạc qua những phương tiện công nghệ truyền thông mà con có, rồi thấy được đại hội này tuy đã niêm lại nhưng vẫn chưa chấm dứt, mà lại đánh dấu sự khởi đầu của một chu kỳ mới, một chu kỳ khác hơn, ngay cả một chu kỳ cao hơn.

Bây giờ các con hãy đi ra ngoài và thể hiện mình là Omega, và khi con nhân lên những ta-lăng con đã nhận được, chắc chắn các thày sẽ thu hút con – trong làn hơi thở vào – để con tham dự một đại hội nữa, khi con sẽ có thể bước lên cao hơn nữa do con đã đi ra ngoài, con yêu dấu. Bởi vì nếu con đã không đi ra ngoài để chia sẻ với người khác và nỗ lực nâng cao cái Tất Cả, thì các thày đã không thể ban cho con những lời dạy cao hơn. Và con sẽ đứng lại ở đó mà dẫm chân tại chỗ.

Cho nên con có thấy chăng là cả hai đều cần thiết, làn hơi thở vào lẫn làn hơi thở ra, tạo thành điệu múa vũ trụ? Cho nên con hãy đi ra ngoài, vượt ra khỏi cái tư duy quá phổ biến nơi nhiều người tâm linh là muốn rút lui khỏi nhịp sống hối hả của thế gian, tưởng rằng khi con tìm được sự an bình, thanh vắng và tĩnh lặng nơi hang núi thì con cũng sẽ tìm được Phật. Thay vào đó, con hãy học lời dạy của những người đã phụng sự cuộc sống dưới mọi hình thức, và khi họ làm vậy thì bỗng nhiên họ gặp được Phật. Còn có cả vị kia liếm giòi trên vết thương người khác cũng đã chứng được giác ngộ và sự hợp nhất với Phật.

Bởi vì khi con nhìn thấy Phật trong mọi sự sống thì con mới thấy được ta, con yêu dấu. Vì TA LÀ TẤT CẢ và ta ở trong tất cả. Cho nên chừng nào con còn mang tư duy là con chỉ tìm thấy ta ở một số nơi mà không tìm thấy ở nơi khác, làm sao con có thể phát hiện được ta đây? Nơi duy nhất con phát hiện được ta là trong chính con. Cho nên nếu con nghĩ con phải ở đâu khác để khám phá ta, thì con chẳng thấy hay sao là con không thể thấy ta – cho dù ta luôn luôn ở đó, mỉm cười nụ cười của Phật, kiên nhẫn chờ đợi con đến tìm ta ở trong chính con. Bởi vì TA LÀ Phật. Ta là không gian. Ta vượt thời gian. Cho nên ta có tất cả thời gian trong thế gian này, nhưng thế gian thì không có thời gian vô hạn.

Vậy con hãy tỉnh dậy và quyết định là con sẽ với tới cái vượt khỏi thời gian, và con nhìn ra là có một thời điểm khi thời điểm thích hợp là NGAY BÂY GIỜ – không phải ngày mai, không phải trong một giây nữa, mà NGAY BÂY GIỜ. Bởi vì đó là lúc con bước vào HIỆN TẠI Bất Tận và thăng vượt ảo tưởng của không gian, ảo tưởng cho rằng thế giới vật chất có thể ngăn cách con khỏi tính hợp nhất của tăng đoàn. Đó là lúc con biểu hiện tăng đoàn ngay nơi con đang đứng thay vì con tìm nó ở đâu khác.

TA LÀ ở nơi con là. TA LÀ tỉnh thức nơi con tỉnh thức. Liệu con sẽ tỉnh thức nơi TA LÀ? Nếu thế thì con hãy LÀ, và con được niêm trong sự an bình bất tận của ta. Hãy vui mừng trong an bình bất tận của ta. Và khám phá ra là những gì có vẻ là bình an từ góc nhìn của con người thật ra không phải là an bình. An bình là cực lạc của Phật, nơi con vui mừng quá đỗi vì con biết bọn quỷ của Mara không có chút quyền năng nào trên con. Và vì thế con có thể bật cười khi chúng bày trò kéo con vào dính mắc. Và đó là lúc chúng chạy trốn khỏi con, và TA LÀ tất cả những gì còn lại.

* Bài thỉnh INV10: Thỉnh cầu HIỆN TẠI Bất tận.