Hỏi: Con biết câu hỏi này của con gần như vô nghĩa đối với các chân sư thăng thiên, nhưng con cứ hỏi thử. Đối với một chân sư thăng thiên, một ngày bình thường, một tuần lễ bình thường, một năm bình thường diễn ra như thế nào? Các thày có làm việc 24/7 cho sự tiến hóa của hành tinh địa cầu? Thỉnh thoảng các thày có thời gian rảnh rỗi nào không? Chẳng hạn các thày Giê-su, Mẹ Mary và MORE có gặp nhau thân mật vào dịp cuối tuần, ví dụ tại nhà của thày Saint Germain, dùng cơm thăng thiên với nhau, nghe nhạc và bàn chuyện với nhau? Có lẽ kể chuyện khôi hài cho nhau nghe? Các thày có đi nghỉ hè, có du hành đến các bầu cõi khác? Hay các vũ trụ khác? Các thày có làm việc với các vị thày tâm linh của mình để tăng triển tâm linh, vân vân…?
Trả lời của chân sư thăng thiên Mẹ Mary qua trung gian Kim Michaels, nhân Webinar 2020 – Chọn tương lai cho Hoa kỳ. Đăng ngày 15/10/2020.
À, không một câu hỏi nào là vô nghĩa đối với các thày cả nếu nó có nghĩa cho con, vì vai trò của các thày tất nhiên là giúp con nâng cao tâm thức của con. Cho nên bất cứ gì có ý nghĩa với con ở tầng tâm thức hiện thời của con, các thày đều có thể trả lời và giúp con vươn lên một tầng cao hơn.
Một câu hỏi như thế này rất dễ thông cảm. Nhưng con cũng phải nhìn nhận là câu hỏi được đặt ra từ nhãn quan một người sống trên trái đất nhìn vào các điều kiện mà người đó thấy trên trái đất, như thể phóng chiếu nó ra, rồi hỏi xem liệu chúng có áp dụng cho cõi thăng thiên hay không. Một cách nào đó, con có thể đặt lại câu hỏi một cách khác và nói: “Liệu các điều kiện con thấy trên địa cầu có liên quan hay tác động gì đến các điều kiện trên cõi thăng thiên? Liệu con có học hỏi được gì về cõi thăng thiên bằng cách nhìn vào cac điều kiện trên địa cầu?”
Và câu trả lời cho câu đó là: Không. Mọi thứ trên cõi thăng thiên quá khác đến độ việc mô tả hầu như vô nghĩa, vì con không thể thực sự hiểu được từ mức tâm thức hiện thời của con. Và tất nhiên là con không cần hiểu. Con cần phải nhìn vào môi trường nơi con sống và tiếp tục thăng vượt tầng tâm thức của con cho đến khi con thăng thiên, và khi đó con sẽ trải nghiệm các điều kiện của cõi thăng thiên.
Tại sao con không thể trải nghiệm các điều kiện nơi cõi thăng thiên khi con còn ở trong trạng thái tâm thức chưa thăng thiên? Bởi vì các điều kiện ở cõi thăng thiên chỉ có thể được trải nghiệm từ một tâm thức thăng thiên. Nơi cõi thăng thiên không có thời gian đường thẳng như con có trên địa cầu. Không có một ngày giống như một ngày, vì không có ngày lẫn không có đêm. Không tuần lễ giống như tuần lễ, hay năm giống như năm, vì thời gian không được chia thành những đơn vị đường thẳng. Các thày không có một trạng thái tâm thức đường thẳng, cục bộ, địa phương.
Ta cũng biết là các chân sư có trao cho con lời dạy về các lớp nhập thất trên cõi ê-the. Nhưng các lớp đó nằm ở cõi ê-the là những tầng cao của bầu cõi chưa thăng thiên. Mục đích các khóa nhập thất này là tạo cho con một môi trường mà con có thể liên hệ ngay khi con còn hiện thân trên địa cầu và được dịp học hỏi một điều gì đó. Điều này không có nghĩa là các thày bị hạn chế trong các nơi nhập thất đó, và cũng không có nghĩa là các thày có lâu đài hay tu viện đồ sộ trên cõi thăng thiên, vì các thày không có nhu cầu như vậy. Các thày không ăn uống, không ngủ, không cần thú tiêu khiển, vì tất cả những gì các thày làm tự thân nó đã là một niềm vui toại nguyện. Các thày không xem đó là công việc mà mình cần phải nghỉ ngơi, hồi sức hay thư giãn. Các thày không cần thư giãn vì không hề căng thẳng.
Tâm thức và thực tại của một chân sư thăng thiên quá khác với những gì con thấy trên địa cầu đến độ thật khó lòng nào mô tả được bằng ngôn từ, vì con có xu hướng chỉ nắm bắt được ngôn từ, nắm bắt các hình ảnh, các khái niệm mà con quen thuộc trên địa cầu. Vấn đề là trên địa cầu hầu như không có gì giống như ở cõi thăng thiên. Đó là tại sao trên đường tu tâm linh, sẽ tới một điểm khi con có được những thoáng hiện, những trải nghiệm thần bí, những tia chớp về cõi thăng thiên hay tâm thức thăng thiên, nơi con nhận ra là nếu con cứ lấy những gì mình thấy trên địa cầu rồi phóng chiếu nó lên cõi thăng thiên, thì điều này thật không xây dựng. Và con ngừng làm chuyện đó.
Con sẽ nhận thấy, ví dụ trong các đợt truyền pháp trước, là đã có những hình ảnh của một số chân sư thăng thiên được nhiều đệ tử sử dụng. Nhưng đây chỉ là một giai đoạn. Một khi con tăng triển cao hơn một mức tâm thức nào đó, con không cần đến hình ảnh của vị chân sư thăng thiên nữa. Kỳ thực, con không muốn đặt chú ý vào một tấm hình của một vị chân sư vì con nhận ra rằng vị ấy không thể bị giới hạn trong hình tướng đó. Ở một mức nào đó trên đường tu thì việc nhìn bức tranh có thể giúp con hòa điệu với sự hiện diện của chân sư – chuyện này chấp nhận được. Nhưng vượt quá một mức tâm thức nào đó thì đấy không phải là điều con cần nữa, thậm chí không phải là điều mà con muốn làm.
Và tương tự như nhiều thứ khác, sẽ tới một điểm khi con ngừng suy đoán xem mọi chuyện trên cõi thăng thiên là như thế nào, con ngừng suy nghĩ về chuyện đó vì con nhận ra là con đang ở trên địa cầu, và công việc của con là thăng vượt mức tâm thức của con cho tới khi con thăng thiên. Và khi đó con sẽ có thể trải nghiệm cõi thăng thiên.