Hãy đón nhận sự hỗn loạn

Bài truyền đọc của chân sư thăng thiên PadmaSambhava qua trung gian Kim Michaels ngày 8 tháng 1, 2023. Bài này được trao truyền vào dịp Webinat Tân niên 2023 – Là người tâm linh trong một thế giới hỗn loạn.

TA LÀ chân sư thăng thiên PadmaSambhava và đúng vậy, thày là một Đạo sư Kim cương (Vajra Guru). Điều này nghĩa là gì? Có nghĩa là thày khẳng định quyền là một đạo sư ban giáo lý trên địa cầu mặc dù tuyệt đại đa số loài người không muốn bị quấy rầy bởi giáo lý này, mặc dù các tà lực và các sinh thể ích kỷ vĩ cuồng (narcissistic) không muốn bị quấy rầy bởi giáo lý này, mặc dù tâm thức tập thể loài người không muốn bị quấy rầy bởi giáo lý này. Nhưng thày vẫn khẳng định quyền ban giáo lý trên địa cầu vì chính địa cầu sẽ xác chứng quyền này như đã từng xảy ra suốt các thời đại.

Quyền quấy rầy người khác

Vì nếu không như vậy thì loài người sẽ có thể làm bất cứ gì mình muốn với Ánh sáng Mẫu-Vật, và Ánh sáng Mẫu-Vật sẽ phải thụ động tuân phục bất kỳ hình ảnh nào được phóng chiếu lên nó. Ánh sáng Mẫu-Vật có một khả năng tự nhận biết và nó có quyền khẳng định một thực tại khác hơn những hình tượng đang được phóng chiếu lên nó, khẳng định là có một con đường cao hơn, có những hình thể cao hơn, có một tầng cấp nhận biết cao hơn, và con có thể có được nhận biết này ngay cả trong phổ tần số vật chất.

Thày là một Đạo sư Kim cương. Vị sứ giả này là một sứ giả Kim cương. Ông khẳng định quyền làm cánh cửa mở cho các sinh thể vượt khỏi cõi vật chất phát biểu qua trung gian chính ông để ban truyền những lời dạy không thể nào được tâm vỏ ngoài của ông chế tạo. Các con có tiềm năng là những đệ tử Kim cương khi con khẳng định quyền làm đệ tử tâm linh, quyền đạt tới những tầng cao hơn nữa nơi con không còn là đệ tử, không còn là người theo chân vì con đã thể nhập quả vị Ki-tô, quả vị Phật. Cho nên con có thể làm cánh cửa mở, không cứ là qua việc nhận bài truyền đọc mà bằng cách truyền rải các ý tưởng, truyền rải ánh sáng, đọc chú đọc thỉnh để toả vào tâm thức tập thể những xung lực sẽ quấy rầy, sẽ làm dao động tâm thức tập thể, các sinh thể sa ngã cũng như hầu hết mọi người trên trái đất. Con có quyền làm dao động những người đã biến tâm mình thành hệ thống kín mít. Bởi vì một khi tâm trở thành một hệ thống kín mít tự nó chứng thực chính nó, làm thế nào con người sẽ có thể thoát ra khỏi trừ khi có gì đó từ bên ngoài hệ thống khép kín ấy quấy rầy thế cân bằng đang giam họ trong đó?

Quyền làm cánh cửa mở cho ánh sáng

Đấy là vì sao con có định luật nghiệp quả, là nguyên lý đằng sau định luật thứ hai của nhiệt động học, qua đó trong một hệ thống khép kín, các mâu thuẫn sẽ nảy sinh và phá sụp hệ thống cho đến khi nó rơi xuống một trạng thái thấp hơn. Cho nên mới có một Trường đời Cay đắng, nhưng cũng có một Trường học của Nhận biết Cao, và những ai đang đầu thai trên địa cầu đều có quyền bước vào trường học này để trở thành những cánh cửa mở cho các thày ở cõi cao phát biểu qua con, để truyền rải các ý tưởng, để truyền rải ánh sáng qua các bài thỉnh bài chú của con. Các thày có quyền ở trên trái đất và mở ra một cái gì vượt khỏi trái đất. Quyền này đã luôn luôn hiện hữu và sẽ luôn luôn hiện hữu, chắc chắn nó đang ở ngay đây ngay lúc này. Thày đã khẳng định quyền này rất lâu trước đây khi thày còn hiện thân. Vị sứ giả này cũng đã khẳng định quyền của ông. Liệu con đã khẳng định quyền của con hay chưa? À, con có thể nếu con sẵn lòng. Và nếu con chưa sẵn sàng thì con có thể dùng lời dạy của các thày để giải quyết bất cứ gì trong tâm lý con đang khiến con do dự chưa khẳng định quyền này.

Xét lại cơ sở cho thế thăng bằng của con

Phật Gautama vừa trao cho con một số lời dạy nhắm đến một cử tọa rộng lớn hơn, mặc dù thày đây biết chắc là các con, các đệ tử trực tiếp của các thày, cũng sẽ được lợi lạc từ đó. Nhưng thày sẽ ban thêm một số lời dạy đặc thù cho các đệ tử trực tiếp. Các thày biết rất rõ là từ hai ba năm qua, đầu tiên với đại dịch và bây giờ với chiến tranh ở Ukraine, đã có một biến động to lớn trong tâm thức tập thể. Điều này khiến cho nhiều người phản ứng theo một cách mà mấy năm trước đây họ không phản ứng. Đó là vì tâm thức tập thể đã bị dao động bởi các biến cố này, cho nên có thể nói, mọi người đã bắt buộc phải phản ứng do cảm giác thăng bằng của họ bị xáo trộn. Các thày nhận thấy nhiều người trong các con là đệ tử tâm linh cũng đã tạo dựng một thế thăng bằng nào đó, và con đã hy vọng, đã mong chờ và nỗ lực để việc trái đất tiến dần đến thời hoàng kim sẽ không phải nếm quá nhiều biến động, khủng hoảng, xung đột lẫn chiến tranh.

Nhưng dẫu sao một khi sự thể đã xảy ra, con có thể nhìn chuyện này theo hai cách. Hoặc đó là một sự xáo trộn và con cần vượt qua nó càng nhanh càng tốt để tái lập thăng bằng trong con, hoặc con cũng có thể xem đó là một cơ hội để xét lại thế thăng bằng của con. Theo một nghĩa nào đó, con có thể nói là khi con đang đầu thai trên một hành tinh dày đặc như trái đất – như Gautama nói vậy – con phải chạm trán với một áp lực lớn khủng khiếp từ tâm thức tập thể, và để sống còn về mặt tâm lý trong áp lực này, con phải thiết lập một thế thăng bằng nào đó. Điều này không thể tránh khỏi nhưng dù sao như một đệ tử tâm linh, con có thể hưởng rất nhiều lợi lạc nếu con tái xét cơ sở cho thế thăng bằng của con.

Ví dụ sứ giả này khi vụ xâm lăng Ukraine xảy đến, ông nhận ra và nhìn nhận là trước đó ông đã có một thế thăng bằng nhất định vì ông tin rằng địa cầu đang tiến đến Thời đại Hoàng kim của Saint Germain, và có một tiến trình tuần tự không đòi hỏi những cú sốc lớn, những tai biến lớn. Trong nhiều năm trời, ông đã làm việc và quan sát điều này qua phận sự sứ giả của mình, qua công việc đọc chú trong một đợt truyền pháp trước và giờ đây trong đợt truyền pháp này, và ông mường tượng tiến trình lân hồi này sẽ tiếp diễn. Nhưng như các thày có giải thích, đôi khi lực cưỡng chống sự thay đổi trong tâm thức tập thể mãnh liệt đến độ các biến cố vật lý phải được cho phép trải bày ra để chúng làm xáo trộn mọi người, phá vỡ thế cân bằng của họ và buộc họ phải nghĩ lại cách tiếp cận cuộc sống của mình. Và điều này chắc chắn đã xảy ra đầu tiên với đại dịch và bây giờ với cuộc xâm lăng Ukraine, và trong thập niên 2020 này có thể sẽ còn thêm những biến động tương tự.

Tất nhiên trong quá khứ cũng đã có những biến động như nhiều các con đã sống qua với cuộc khủng hoảng tài chánh năm 2008, biến cố 9-11 năm 2001 và nhiều nữa. Tùy theo con sống ở nơi nào, chắc chắn cũng đã có những biến động khác nữa. Nhưng dù sao thì nhiều người trên địa cầu ngày nay đã bị chấn động bởi các biến cố mới nhất này và họ bắt đầu tự hỏi liệu thế giới đang đi về đâu, hay như câu nói phổ biến, thế giới sẽ nên nỗi nào? Nếu con đã bị xốn xang trong mấy năm qua, con sẽ được lợi lạc tái xét lại cái gì là cơ sở cho cảm giác thăng bằng đó.

Cảm giác là nó quá mức

Bây giờ tất nhiên, nhiều người trong các con là avatar đã đến địa cầu và đã mang đủ loại viễn quan khác nhau về lý do tại sao mình đến đây, về những gì con muốn thấy xảy ra ở đây do việc mình đến địa cầu. Và nhiều các con có một cái nhìn chung chung là con muốn thấy một sự cải thiện, một tiến bộ hướng tới một trạng thái cao hơn, một mức tâm thức cao hơn. Trong mấy kiếp đầu thai, nhiều các con đã hòa điệu với ý muốn của Saint Germain thị hiện thời hoàng kim và kể từ đó, con đã tập trung vào việc đóng góp cho công cuộc này.

Lẽ tự nhiên trong viễn quan này, con mang một số ý tưởng về những điều kiện cần được khắc phục, được thăng vượt và thay đổi hầu thời hoàng kim có thể thị hiện. Nhưng nhiều các con cũng mang một lớp phủ từ chấn thương nhập đời nguyên thủy, qua đó con bị sốc do sự tàn bạo phi nhân tính trên địa cầu đến độ con khởi lên mong muốn giúp địa cầu vượt khỏi mức tàn bạo đó. Con mong muốn nhìn thấy các loại biểu hiện hung dữ nhất được thăng vượt và điạ cầu bước vào một trạng thái cao hơn mà không phải chịu quá nhiều biến động, chinh chiến, cường bạo, hay ngay cả quá nhiều biến cố vật lý khốc liệt. Như sứ giả này hiểu ra, con hình thành ý muốn được chứng kiến những thay đổi từng bước không đem lại điều gì quá tệ hại. Có thể con đã có cách định nghĩa riêng những thay đổi đó là thế nào, đâu là những chuyện con xem là quá đáng – và đa số các con đều mang ý niệm là có những chuyện thật quá mức. Thày không đang bảo con làm vậy là sai trái. Thày không bảo là đối với các thày, các chân sư thăng thiên, không có những điều mà các thày muốn thấy điạ cầu tránh khỏi.

Nhưng dẫu sao, mục đích của thày tại hội nghị này là giúp con gây dựng một cảm giác an bình với việc mình ở đây trên trái đất – như Gautama mô tả – không dựa trên sự phủ nhận bất cứ gì đe dọa thế giới quan cùng thế thăng bằng của con. Nói cách khác, hiện giờ con có một thế giới quan đem lại cho con một thế thăng bằng nếu như một số chuyện không xảy ra. Nhưng nếu những chuyện này xảy ra thì sự thăng bằng của con bị xáo trộn. Đấy, các thày muốn giúp con vươn lên một tầng cao hơn nơi con nâng cao thế giới quan của mình và thiết lập một thế thăng bằng không dựa trên bất kỳ thế giới quan mỏng manh nào, mà ngược lại dựa trên sự nối kết với cái ta cao của con, với các chân sư thăng thiên và một viễn quan rộng lớn hơn về tiến trình thị hiện thời hoàng kim, và do đó, con không bị đe dọa bởi một số biến cố. Thế cân bằng của con không dựa trên sự cố nào trên địa cầu, hay biểu hiện nào, hay hình dạng nào trên địa cầu. Nó dựa trên sự nối kết với cái ta cao của con, với các chân sư thăng thiên. Tất nhiên Gautama đã trao cho con nhiều lời dạy có thể giúp con đạt được trạng thái này nhưng các thày mong muốn đi xa hơn một chút.

Mong muốn đổi địa cầu thành hành tinh tự nhiên

Trong một bài truyền đọc ở cuối hội thảo trực tuyến về Ukraine, Gautama có đề cập đến thuyết hỗn mang. Và ở một khía cạnh nào đó, con có thể nói là con sống trong một thế giới hỗn loạn vì quá nhiều sự việc không thể tiên đoán được. Có bao nhiêu nhóm người với tầm nhìn khác nhau, cách tiếp cận khác nhau, thế giới quan khác nhau. Tất cả đều cảm thấy bị đe dọa bởi những ai khác mình, cho nên luôn luôn có tiềm năng xung đột. Vậy con có thể làm gì? À, con có thể nhận ra là tự ngã, ngã tách biệt mong tìm thấy một cách kiểm soát, kiểm soát các tình huống bên ngoài để tránh khỏi cảm giác xáo trộn bên trong. Giản dị là mong muốn này đã cài sẵn trong tự ngã được tạo ra từ tách biệt. Nhưng là một avatar, con có thể đem theo từ hành tinh tự nhiên một viễn quan về các điều kiện sống trên loại hành tinh đó. Và khi con xuống một hành tinh như địa cầu, con không thể tránh khỏi bị xốn xang khi con tìm thấy điều kiện trên trái đất khác đến chừng nào. Con thấy rõ hành tinh này có nhiều bạo lực, nhiều xung đột, nhiều điều vô nhân đạo đến chừng nào. Con không thể tránh khỏi bị sốc. Tất cả các con đều đã bị sốc.

Điều có thể xảy ra cho một avatar là sau đó con hình thành một mong muốn thay đổi địa cầu thành một hành tinh tự nhiên, biến một hành tinh phi tự nhiên thành tự nhiên. À, con sắp sửa phản bác: “Nhưng chuyện này có gì sai trái đâu? Thày chẳng nói đó cũng là điều thày muốn hay sao?” Phải, dĩ nhiên là đúng vậy, nhưng sự khác biệt ở chỗ các thày hiện không đang đầu thai. Con đang đầu thai. Các thày không có rủi ro đột nhiên phải chạm trán với một biến cố bạo động do bàn tay sa nhân gây ra. Nhưng con có rủi ro đó. Ý của thày là thế này: Con, một người đang đầu thai, có thể xử lý các điều kiện hiện thời trên trái đất như thế nào? Con có thể làm vậy bằng cách lui lại một chút và nhận ra là con mang một cái ngã tách biệt – là đứa con đẻ của ngã gốc – có mong muốn biến địa cầu phi tự nhiên thành một hành tinh tự nhiên. Xong con có thể nhận ra là ngã này ở trong một trạng thái thiếu hụt liên tục vì có những biến cố đang liên tục xảy ra khiến nó dao động và phản ứng: “Ồ, biết bao lâu nữa địa cầu mới là một hành tinh tự nhiên, đến khi nào địa cầu mới thành một hành tinh tự nhiên đây?”

Con có thể đứng lui lại và nhận ra là địa cầu sẽ không trở thành một hành tinh tự nhiên trong kiếp này của con. Saint Germain nói đến một thời hoàng kim nhưng đâu có nghĩa là trong những thế kỷ đầu của thời hoàng kim, địa cầu sẽ trở thành một hành tinh tự nhiên. Nó có khả năng tiến gần đến giai đoạn tự nhiên vào phần sau của thời hoàng kim, nhưng chuyện này không có gì chắc chắn. Nói cách khác, con vẫn có thể có một thời hoàng kim với một địa cầu chưa tự nhiên, vì tiến bộ đã xảy ra với nhiều hòa bình hơn, nhiều thịnh vượng hơn, nhiều phát minh hơn, v.v. Con có thể nhận ra điều này một cách ý thức, chấp nhận nó và từ đó khởi sự xem xét cái ngã này. Rồi con dùng các dụng cụ mà các thày đã trao truyền để giải thể nó, hầu con khỏi bị thất vọng, khỏi rơi vào tình trạng căng thẳng cho đến mãn kiếp này chỉ vì con thấy địa cầu quá lâu nữa mới biến thành một hành tinh tự nhiên. Khi con làm vậy, khi con để cho ngã này chết đi, con sẽ có thể nhìn thế giới và thấy rõ nó hỗn loạn đến chừng nào, nhưng con có khả năng chấp nhận sự hỗn loạn như một trạng thái tạm thời chứ không vĩnh viễn.

Chuyện gì cứ việc xảy ra!

Con có khả năng chấp nhận sự hỗn loạn. Có nghĩa gì? Có nghĩa là con không thể kỳ vọng là con, hay đúng hơn tự ngã và các ngã tách biệt của con, có thể kiểm soát được hành tinh này một chút nào. Đối với hầu hết các con là người tâm linh, đây không phải là vấn đề kiểm soát đời mình mặc dù tất cả các con đều mang một số ngã muốn như vậy. Nhưng đối với nhiều các con, đây là vấn đề giành chút kiểm soát trên hành tinh hầu những chuyện tệ hại mà con muốn tránh không xảy ra. Nhưng con có thể dần dần chấp nhận một cách ý thức rằng đây là một hành tinh hỗn loạn, và do đó con không thể chờ đợi mình sẽ có bất kỳ kiểm soát nào trên các biến cố vỏ ngoài. Điều con có thể làm được là con đạt tới một mức chủ động cao độ trên chính tâm con cùng tâm thái của con, nhưng không qua trung gian tự ngã hay ngã tách biệt muốn kiểm soát và kỷ luật ý tưởng cùng cảm xúc của mình. Như Gautama đã mô tả rất tỉ mỉ, con làm điều này qua việc giải quyết những cái ngã. Nói cách khác, làm thế nào con chủ động được tâm mình? Bằng cách buông bỏ những cái ngã muốn kiểm soát tâm con hầu con không có nhu cầu kiểm soát tâm nữa, và dù biến cố vỏ ngoài nào có xảy ra trên trái đất thì nó cũng không khuấy động được ngã tách biệt để gây xáo trộn trong tâm con.

Như Gautama cũng mô tả, con có thể giữ một thái độ đối với địa cầu không dựa trên việc liên tục phán xét cái gì phải xảy ra và cái gì không được xảy ra. Con có thể tiến gần đến trạng thái không dính mắc khi con nhìn vào địa cầu và nói: “Không sao, bất cứ chuyện gì cứ việc xảy ra. Cho dù chuyện gì xảy ra thì tôi cũng sẽ xuôi chảy với nó, tôi sẽ sử dụng nó tốt nhất, tôi sẽ vẫn tiến tới trên con đường tâm linh của mình, tôi sẽ tiến tới và thực hiện sứ vụ thiêng liêng như tôi đang thấy. Vậy chuyện này hay chuyện nọ xảy ra có thực sự quan trọng hay không?”

Sứ giả này chưa bắt đầu làm sứ giả vào năm 2001 khi ông có một việc làm tầm thường. Hôm đó, ông nghe nói có một biến cố xảy ra ở New York và ông đứng đó ở sở làm, theo dõi chương trình ti vi đang chiếu hình hai toà tháp sụp đổ. Lẽ tự nhiên, bản tin khiến ông dao động và ông lo lắng hàng vạn người có thể thiệt mạng khi tòa tháp đổ xuống. Tuy vậy cho dù lúc đó ông đang sống tại Hoa Kỳ và đây là một biến cố đáng sợ, nó đã không làm xáo trộn cảm giác thăng bằng của ông nhiều như cuộc chiến ở Ukraine, mặc dù cuộc chiến này diễn ra nhiều năm sau đó. Lý do là vì ông mang một cái ngã tách biệt dựa trên giáo lý mà các thày đã trao truyền, một cái ngã mong muốn nhìn thấy một tiến trình chuyển tiếp tuần tự vào thời đại hoàng kim.

Một khi ông bước lui lại và nhận ra mình có mang ngã đó, ông đã có thể trụ chặt vào Saint Germain để hiểu ra là nếu muốn thời hoàng kim biểu hiện một cách tiệm tiến thì sẽ phải tốn rất nhiều thời gian do sức kháng cự mạnh mẽ của tâm thức tập thể chống lại sự thay đổi. Và vì thế, ông nhận ra và chấp nhận một cách ý thức rằng ông có thể sống chung với những biến cố khủng khiếp như vậy, là những chuyển biến sẽ buộc mọi người phải xét lại cách sống của mình. Sau đó ông đã có thể buông ngã đó, và ông chấp nhận là nếu có những diễn biến cần phải xảy ra để buộc mọi người nghĩ lại cách tiếp cận cuộc sống hay một số tình huống đặc thù, thì hãy cứ để yên cho chúng trải bày ra. Con sẽ chỉ cần thích ứng và bước tới, luôn luôn hướng mắt nhìn về mục tiêu của thời hoàng kim, về sự hoàn thành sứ vụ thiêng liêng cùng việc thăng thiên của mình. Trong bối cảnh vỏ ngoài đó, con bước tới từng bước một về hướng đó trong khả năng của mình.

Lẽ tự nhiên nếu con là một đệ tử tâm linh đang sống tại Nga hay Ukraine, con phải đối mặt với một tình thế khó khăn hơn hẳn những ai đang sống ở nơi khác trên thế giới. Tuy vậy, con vẫn có thể đi xuyên qua tiến trình này, là con nhìn vào bất kỳ ngã nào trong con phản ứng lại tình hình hôm nay và nhờ vậy dần dần chấp nhận là hoàn cảnh hiện tại, dù đáng lo đến chừng nào, vẫn là sự cần thiết để cả hai dân tộc Nga lẫn Ukraine tiến bước về thời hoàng kim. Thày biết, mọi chuyện hiện nay không có vẻ gì khả quan, nhưng ít nhất con có thể thấy được biến cố này có khả năng gia tốc sự chuyển bước về thời hoàng kim, trong khi trước kia thì cả hai nước – và cả thế giới, đặc biệt là châu Âu – bị kẹt cứng ở một mức tâm thức nhất định, một cái nhìn nhất định về thế giới. Tình trạng bế tắc này cần được phá vỡ, và một khi con chấp nhận điều này, con sẽ thấy là con cần tập trung vào tương lai. Chính vì vậy mà các thày đang trao cho con các bài truyền đọc này nhân dịp cuộc hội thảo trực tuyến về Ukraine, về tiềm năng tương lai của Ukraine và phần nào cũng về tương lai nước Nga.

Con có thể dõi mắt nhìn vào tiềm năng tích cực, con có thể dõi mắt vào sứ vụ thiêng liêng của con, vào bước tăng triển tâm linh không ngừng của con, vì hiển nhiên điều quan trọng hơn bao giờ hết là ở Nga và Ukraine có những người đang nâng cao nhận biết của mình, đang kéo tâm thức tập thể đi lên và cầm giữ sự cân bằng tâm linh cho dân tộc mình. Với tâm vỏ ngoài, con không thể hiểu được đầy đủ và nhận chân tầm quan trọng của sự có mặt của con trong thời buổi này ở nước con. Tương tự như vậy, hầu hết đệ tử của các thày ở các nước khác cũng không thể nhận chân một cách ý thức tầm quan trọng của sự có mặt của mình, sự nâng cao nhận biết và công việc tâm linh của mình trong thời buổi này. Nhiễu loạn càng nhiều thì sự hiện diện cùng nỗ lực của con càng quan trọng. Một khi con chấp nhận điều này và khắc phục ý muốn tránh cho một số biến cố xáo trộn xảy ra, con sẽ đạt được một tầm nhìn khác về tình trạng trên địa cầu.

Một thế giới hỗn loạn so với một hệ thống tiền định

Phải, con có thể nói là có hỗn loạn, nhưng hỗn loạn có nhất thiết là điều gì tiêu cực không? Các thày đã cho con rất, rất nhiều lời dạy về sự có mặt của sa nhân cùng đủ loại nhóm thượng lưu quyền lực đang tìm cách kiểm soát trái đất. Chúng muốn nắm càng nhiều quyền lực càng tốt trên địa cầu và khống chế quần chúng. Chúng đã thành công phần nào trong việc này nhưng như các thày đã nói, chúng không thể đoạt được sự kiểm soát tối hậu trên địa cầu, và tại sao chứ? À, một phần do sự xung đột nội tại trong bọn chúng vì chúng luôn luôn bị chia rẽ, và phần khác do tâm thức nhị nguyên vốn tạo ra cái đối lập với chính nó. Nhưng một cách khác để nhìn sự thể này là nói rằng trong một hệ thống hỗn loạn không thể nào có sự kiểm soát.

Kiểm soát ngụ ý trật tự. Và hỗn loạn không cứ là nghịch đề của trật tự, nhưng hỗn loạn không phải là trật tự. Nếu có trật tự thì không có hỗn loạn. Nhưng bây giờ con có thể đi thêm một bước và nói: “Vâng, con hiểu là các chân sư đã dạy con là hầu hết mọi người đã bước vào ảo tưởng tách biệt, vào tâm thức nhị nguyên, và đó là tại sao họ đã gây ra mọi xung đột được thấy trên trái đất.” Phải, điều này đúng, nhưng bây giờ con hãy tự hỏi. Trước khi loài người bước vào nhị nguyên, liệu đã có hỗn loạn trên địa cầu hay địa cầu hoàn toàn trật tự? Thậm chí con có thể hỏi thêm một câu nữa, liệu một hành tinh tự nhiên là một hành tinh hỗn loạn hay là một hành tinh hoàn toàn trật tự? Và con có thể ngạc nhiên nhận ra rằng kỳ thực hành tinh tự nhiên là một hành tinh hỗn loạn, và trước khi loài người bước vào nhị nguyên thì địa cầu cũng là một hành tinh hỗn loạn. Điều này có thể gây chấn động cho một số các con, nhưng con hãy bước lui thêm nữa và nhìn lại xem hỗn loạn là gì.

Sự hỗn loạn có nhất thiết hỗn loạn? Sự hỗn loạn có phải là một điều tiêu cực hay phá hoại? Một cách khác để nhìn sự hỗn loạn là bảo rằng đó không phải là một hệ thống tiền định (deterministic). Con biết mấy trăm năm về trước, các nhà khoa học tin rằng trái đất là một bộ máy khổng lồ, vũ trụ là một bộ máy khổng lồ. Nó giống như cỗ máy đồng hồ có bánh răng cưa quay theo một số quy luật nhất định. Các nhà khoa học tin rằng nếu con biết các quy luật vận hành vũ trụ và nếu con cũng biết các điều kiện tiên khởi khi cỗ máy khởi động, thì con có thể tiên đoán mọi chuyện có thể và sẽ xảy ra khi cỗ máy cứ thế chạy. Tất nhiên, đây chính là giấc mơ của sa nhân là tạo ra một vũ trụ cơ học như vậy nơi chúng là kẻ định ra cả quy luật lẫn điều kiện tiên khởi để chúng có thể kiểm soát tất cả.

Nhưng thật ra các thày đã nói gì về sự vận hành của thế giới chứ? Các thày đã nói với con là các Elohim đã tạo ra hành tinh địa cầu và vì thế, theo một nghĩa nào đó, cũng đã tạo ra các điều kiện tiên khởi. Nhưng các thày cũng có nói là mặc dù địa cầu vận hành theo một số quy luật nhưng nó không là một hệ thống tiền định. Tại sao lại không? Bởi vì mục đích của địa cầu là cống hiến một phương tiện cho sự tăng triển tâm thức của những sinh thể tự nhận biết đã đến địa cầu và trở thành những người đồng sáng tạo. Các sinh thể tự nhận biết này – trong đó có các con – có quyền tự quyết. Con gia tăng nhận biết của mình bằng cách dùng quyền tự quyết để thử nghiệm, bằng cách chọn lựa rồi trải nghiệm hậu quả của chọn lựa. Đấy, các chọn lựa của con càng tự do bao nhiêu thì chúng càng khó tiên đoán bấy nhiêu. Đối với một người hoàn toàn tự do trong tâm mình, sẽ không có ai – ngay cả sa nhân khôn ngoan nhất hay thậm chí chính Thượng đế – có thể đoán trước người đó sẽ làm gì tiếp theo.

Hỗn loạn là nền tảng của sáng tạo

Đấy, con thấy điạ cầu đã không được thiết kế để vận hành như một cỗ máy tiền định. Nó được thiết kế như một hệ thống sáng tạo. Điều các nhà khoa học gọi là hỗn mang chỉ đơn giản là một hệ thống sáng tạo không hề tiền định và bởi vậy không thể đoán trước. Các nhà khoa học nhìn thế giới rồi bảo: “Chúng tôi thấy có một số quy luật nhưng chúng tôi cũng thấy có quá nhiều hỗn loạn đến độ chúng tôi không thể dự đoán những gì xảy ra một cách chắc chắn tuyệt đối.” Trong nền vật lý lượng tử có cả một nguyên lý bất định nói rằng không có cách chi mà tiên đoán chắc chắn, vì thế giới ở mức hạ nguyên tử không tiền định và chắc chắn thế giới ở mức vĩ mô lại càng ít tiền định hơn nữa. Khi con nhìn từ góc cạnh này, con ngộ ra sự hỗn loạn không phải là một điều gì tiêu cực. Nó không tệ hại xấu xa. Kỳ thực nó là nền tảng cho sáng tạo, rồi từ đó con có thể có một tầm nhìn mới mẻ về khái niệm của Phật có tên là lý duyên khởi.

Con có thể nhìn ra là nếu địa cầu là một hệ thống được định trước thì nó đã có thể bị sa nhân kiểm soát rồi, và nếu chúng kiểm soát được thì chúng đã bành trướng tầm kiểm soát đó. Nếu hành tinh tới độ rơi vào sự kiểm soát toàn diện của sa nhân thì không thể có cách nào vực nó dậy. Chỉ còn cách để yên cho nó tự hủy diệt. Nhưng chính vì địa cầu là một hệ thống sáng tạo cho nên sa nhân sẽ không bao giờ hoàn toàn làm chủ được tình hình, và đó là tại sao địa cầu có tiềm năng vươn lên để bước vào một thời hoàng kim và vươn lên nữa để rốt cuộc trở lại với trạng thái hành tinh tự nhiên. Theo một nghĩa nào đó, sự hỗn loạn mà con thấy từ một góc cạnh kỳ thực là một cơ chế an toàn để ngăn ngừa sự thiết lập của một chế độ kiểm soát toàn diện. Kiểm soát toàn diện sẽ làm gì chứ? Nó sẽ dập tắt mọi sự sáng tạo vì sự sáng tạo vốn không thể đoán trước, và người ta chỉ có thể kiểm soát toàn diện nếu người ta tiên đoán được mọi chuyện.

Hỗn loạn không phải là một mối đe dọa. Tự ngã và ngã tách biệt của con sẽ coi hỗn loạn là một mối đe dọa vì nó đe doạ cảm giác thăng bằng của con. Nhưng con, khi con bước ra ngoài tự ngã và các ngã tách biệt, con có thể thấy sự hỗn loạn là bạn của con. Hỗn loạn là một điều tích cực. Nó là cơ sở cho sáng tạo. Con hãy bỏ công ra xem xét tại sao. Trong một hệ thống tiền định con có thể nói: “Tôi có thể làm việc này hay tôi có thể làm việc kia. Nhưng trong cả hai trường hợp, tôi có thể hoàn toàn đoán trước kết quả sẽ là gì, vậy liệu tôi đã thực sự chọn lựa hay không? Tôi không thể đem lại một cái gì mới vì tất cả phải chạy theo một đường rày.” Nhưng trong một hệ thống sáng tạo, con có thể đem lại một điều gì hoàn toàn mới.

Hiển nhiên, chuyện này có hai khía cạnh. Địa cầu được tạo ra lúc ban đầu ở một trạng thái nào đó, rồi loài người đã đưa nó xuống một trạng thái thấp hơn. Họ đã làm thế nào? À, họ đã tận dụng chức năng cơ bản của hệ thống sáng tạo là đặc tính không thể tiên đoán. Họ đã phản-sáng tạo thay vì đồng-sáng tạo, nhưng dẫu sao đây vẫn là một hình thức sáng tạo.

Tận dụng sự hỗn loạn

Nhưng con có thể đảo ngược lại và khởi sự tận dụng sự hỗn loạn để nâng địa cầu trở lên những tầng mức cao hơn. Đây chính là việc các thày kêu gọi con làm. Đây là công việc mà các đệ tử của chân sư thăng thiên đã làm kể từ Phong trào TA LÀ. Đây là công việc mọi người tâm linh đã làm từ hàng thiên kỷ qua đủ mọi cách tu tập tâm linh. Có thể nói, các con đang dấn thân vào sự hỗn loạn, và thay vì tìm cách tạo trật tự và kiểm soát, các con tìm cách tạo ra một trạng thái mới cao hơn trạng thái cũ. Nói cách khác, thay vì chế tạo hòa bình trên địa cầu bằng cách kiểm soát mọi chuyện và dùng vũ lực để kềm chế xung đột và chiến tranh, con sẽ sử dụng khả năng sáng tạo để tạo nên một trạng thái mới. Và khi con cứ tiếp tục làm vậy thì như Gautama cũng nói, sẽ tới một điểm khi tâm thức tập thế đạt đến một mức nào đó và bỗng nhiên mọi người thấy rõ là chiến tranh, chẳng hạn, không thể nào chấp nhận được nữa. Và khi có đủ số người ngộ ra điều này, mọi chuyện cũng sẽ bắt đầu chuyển đổi trong cõi vật lý.

Vậy con đang làm gì trong tư cách một đệ tử tâm linh? À, tự ngã của con, ngã tách biệt của con sẽ bảo con phải dùng giáo lý và các dụng cụ tâm linh để đem lại trật tự trên trái đất, hầu chiến tranh và bạo lực bị tiêu trừ và hoà bình được thiết lập qua trật tự. Nhưng các thày đây, các chân sư thăng thiên thì nói rằng con có cơ hội dùng giáo lý tâm linh để dấn thân, tham gia vào sự hỗn loạn, rồi sử dụng tính linh động của hỗn loạn để thị hiện một trạng thái cao hơn qua sáng tạo chứ không qua kiểm soát. Con hãy nhìn xem đời sống có biết bao hoàn cảnh hỗn loạn, và điều này nghĩa là gì? Có nghĩa là không có gì được tạc trên đá, không có gì cố định, mọi sự đều chuyển biến, và điều này có nghĩa là mọi sự có thể khá dễ dàng chuyển sang một hướng mới.

Có một ẩn dụ quen thuộc như thế này: Con thử lấy một chiếc bánh xe và đặt nó thẳng đứng trên mặt đất, nếu bánh xe đứng yên và con đẩy nó sang bên, nó sẽ đổ xuống. Nhưng nếu nó đang lăn, đang chuyển động, và con đẩy nó sang bên, nó sẽ không đổ mà chỉ đổi hướng lăn. Khi bánh xe đứng yên thì con có một hệ thống cố định, con khó lòng nào thay đổi điều gì trong một hệ thống cố định. Nhưng khi bánh xe đang lăn, con có một hệ thống động, dễ thay đổi hơn rất nhiều. Cũng vậy, con dễ thay đổi nước chảy hơn là tảng đá, cho nên con thấy một hệ thống càng năng động linh hoạt thì nó sẽ càng dễ thay đổi. Điều này cũng có nghĩa là với một hệ thống năng động linh hoạt, con sẽ cần ít người hơn để chuyển đổi nó so với một hệ thống cố định, đứng yên một chỗ.

Theo một nghĩa nào đó, con có thể nói là tâm thức tập thể càng có nhiều luồng lưu chuyển thì sẽ càng dễ cho một số ít đệ tử của chân sư thăng thiên xoay chuyển dòng chảy về một hướng khác. Đây chính là điều các thày tìm cách giúp con tận dụng, và tất nhiên các thày cũng giúp những người tâm linh khác mà các thày đang cộng tác. Chính sự kiện có nhiều luồng chảy, nhiều năng động đến vậy trên địa cầu là cơ hội để tạo ra thay đổi. Như các thày đã từng nói, nếu con có một con tàu, con chỉ cần bẻ tay lái một chút thì tuy con tàu dường như không chuyển hướng trong ngắn hạn, hành trình của nó sẽ thay đổi lớn lao trong dài hạn. Khi con chấp nhận điều này, con sẽ thấy là vai trò của con không phải là thị hiện những thay đổi vật lý đặc thù ở một thời điểm đặc thù.

Mạng lưới Antahkarana của sự Sống

Trong các đợt truyền pháp trước, các thày đã khuyến khích mọi người đọc chú để thỉnh cầu một số điều kiện đặc thù, và điều này đã khiến tâm một số đệ tử chú mục vào nhu cầu thị hiện một điều kiện nhất định vào một thời điểm nhất định, và nếu không làm được thì xem như việc đọc chú của họ đã thất bại. Điều này thậm chí khiến cho một số đệ tử nghi ngờ sự hiệu quả của bài chú, và họ đâm ra chán nản và bỏ cuộc. Nhưng con thấy đó, khi con hiểu những gì thày vừa trình bày ở đây, con sẽ tránh rơi vào những loại định kiến khiến con kỳ vọng một kết quả nào đó phải thị hiện ở một thời điểm nào đó.

Tất nhiên, điều tương tự cũng áp dụng cho cuộc đời của cá nhân con. Hàng ngàn và hàng triệu người khắp thế giới đã dùng khái niệm giữ thái độ tích cực trong tâm, lập ra một bản đồ kho báu rồi đặt vào bản đồ những gì họ muốn thị hiện ở một thời điểm nào đó. Một số đã thành công nhưng hầu hết đã bị thất vọng vì kết quả mong muốn đã không xuất hiện ở thời điểm mong muốn. Thế là nhiều người đã lật ngược và nghi ngờ sự hiệu quả của cả tiến trình này.

Nhưng nó sẽ có hiệu quả về mặt xoay chuyển phương trình hoàn cảnh cá nhân của con. Câu hỏi đặt ra là đến khi nào kết quả vật lý sẽ biểu hiện, và điều này thì tùy thuộc vào lý duyên khởi, vì con đâu phải là một hòn đảo, con đâu hiện hữu như một hòn đảo trong tâm thức tập thể cùng hệ thống năng lượng của bốn tầng cõi trên trái đất? Nếu con có thể bước lui lại khỏi địa cầu và quan sát từ tầm nhìn thăng thiên, con sẽ thấy trái đất là một tấm thảm dệt vô cùng phức tạp tinh vi gồm những liên hệ năng lượng, liên hệ nghiệp quả, liên hệ ở mức tâm thức, rồi lại có những liên hệ vật lý, liên hệ cảm xúc, liên hệ lý trí, liên hệ ở mức bản sắc, quá nhiều sự nối kết như vậy, và tất cả đều đan chặt vào với nhau. Đôi khi các thày đã có nói về Antahkarana của sự Sống, mạng lưới phức tạp tinh xảo kết nối tất cả mọi thứ. Con đang sống trong mạng lưới này. Con là một phần của mạng lưới này.

Khi con dùng ngã tách biệt để lập mục tiêu cho các thay đổi vật lý đặc thù mà ngã tách biệt muốn thị hiện, rồi con ấn định một thời điểm đặc thù chúng phải thị hiện, xong con kỳ vọng một loại phép lạ sẽ đến từ đâu đó – cho dù từ các chân sư thăng thiên hay từ cái gì khác – để thị hiện những gì con đã đặt vào bản đồ kho báu, thì con đã nắm sẵn nỗi thất vọng trong tay vì con đang cố làm chuyện bất khả thi. Con đang cố thị hiện một cái gì như thể con tách biệt khỏi Mạng lưới của sự Sống, nhưng làm sao được? Chuyện đó không thể làm được. Không ai có thể làm được.

Cách tiếp cận khác hơn là con chấp nhận con là một thành phần của Mạng lưới sự Sống đó, cho nên con cũng chấp nhận mình có khả năng thay đổi đời mình. Con có thể trước tiên thay đổi tâm thái của mình, con cũng có thể thay đổi các điều kiện vật lý của mình, nhưng việc thay đổi điều kiện vật lý xảy ra trong khuôn khổ rộng lớn hơn của hệ thống phức tạp đó, mạng lưới nối kết đó nơi con đang sống.

Con có thể, như các thày có nói, phóng chiếu một xung lực vào tấm gương vũ trụ nhưng cách nó phản ánh lại như thế nào sẽ tùy thuộc vào mạng lưới phức tạp kia. Nhưng này, rất nhiều điều con có thể muốn trong đời mình sẽ tác động đến người khác. Nếu con muốn thị hiện một ngôi nhà đặc thù chẳng hạn, một ai đó sẽ phải xây hay mướn người xây ngôi nhà, một ai đó sẽ phải đồng ý bán nhà cho con, cho nên có rất, rất nhiều người sẽ tham gia vào quá trình thị hiện ngôi nhà đó. Tất cả những người này đều có quyền tự quyết, đều có một mức tâm thức, và để thị hiện một cái gì đó cho con, con phải làm việc với tất cả những thứ đó trong bối cảnh đó. Con không thể chờ đợi một viễn quan tách biệt sẽ phải thị hiện như thể con là người duy nhất trong hệ thống. Nhưng một lần nữa, con có thể dần dần chấp nhận sự thể này, và con nhận ra là khi con nỗ lực nâng cao tâm thức của mình, hình thành những hình ảnh và phóng chiếu chúng ra ngoài thì nó sẽ có tác động, nhưng tâm vỏ ngoài sẽ không thể tiên đoán chính xác chuyện gì sẽ xảy ra, sẽ thị hiện như thế nào và khi nào.

Con có thể biết là con đã gửi ra một xung lực vào tấm gương vũ trụ. Con có thể biết là một cái gì đó sẽ quay trở về con và con có thể hài lòng biết rằng khi con cứ tiếp tục gửi xung lực như vậy thì lần hồi cuộc sống của con sẽ bắt đầu thay đổi, mọi chuyện sẽ bắt đầu thị hiện cho con. Nhưng nếu con chờ đợi những kết quả đặc thù ở những thời điểm đặc thù thì đó là một kỳ vọng không thực tế, nó chỉ có thể đem lại thất vọng. Nhiều năm trước đây, sứ giả này có nghe nói về khái niệm bản đồ kho báu, ông đã làm thử mặc dù bán tín bán nghi, và sau khi làm thử và kết quả không hiện ra vào thời điểm ông đã hình dung theo lời người ta khuyên, thì ông hiểu ra đó là một kỳ vọng không thực tế mặc dù ông không diễn tả như vậy. Thật có quá nhiều yếu tố liên hệ với nhau để có thể xem như con là một cá nhân tách biệt.

Kể từ đó, ông đã đổi cách tiếp cận và khi ông đọc chú, ông cố nâng cao tâm thức nhưng ông không kỳ vọng một kết quả nhất định ở một thời điểm nhất định. Ấy thế nhưng khi ông nhìn lại thời ông bắt đầu cất bước trên đường tu, ông thấy được là đã có rất, rất nhiều thay đổi không chỉ trong tâm thức mà cả trong hoàn cảnh vỏ ngoài của ông. Nhiều người trong các con sẽ có thể nhận ra một điều tương tự nếu con nhìn ngược trở lại, và do đó nhiều người cũng có thể nhận ra là với thời gian cuộc sống của con sẽ thay đổi khi con thực hành các lời dạy. Tất nhiên, một điều tương tự cũng không chỉ áp dụng cho việc thay đổi đời con mà cả việc thay đổi hành tinh do có nhiều người hơn tham gia vào.

Công việc tâm linh của các đệ tử chân sư ở Nga

Bây giờ con có thể nhìn vào một dân tộc như nước Nga, con thấy là trong nhiều năm trời qua sứ giả này, các thày đã trao truyền nhiều bài truyền đọc về nước Nga cùng trạng thái tâm thức ở Nga. Con thấy những bài này được ban ra với niềm hy vọng nước Nga sẽ dần dần biến đổi để tiến gần hơn với thời đại hoàng kim, rằng tâm thức tập thể có thể được chuyển hóa và nâng cao gần hơn với mức tâm thức thời hoàng kim. Xong con có thể nhìn những biến cố vừa xảy ra và nói: “Liệu đó có phải là một kỳ vọng thiếu thực tế hay không?” Nó không thiếu thực tế, nhưng không phải các chân sư thăng thiên đã có những chờ đợi nhất định về điều gì phải xảy ra. Các thày chỉ xem đó là một tiềm năng và các thày đã đưa ra một tiềm năng. Có một tiềm năng thực sự là điều đó đã có thể xảy ra lần hồi, nhưng rốt cuộc thì nó không xảy ra.

Cho nên con có thể bảo: “Thế còn các đệ tử tâm linh ở Nga thì sao? Họ đã nhận các bài truyền đọc, đã đọc thỉnh, đọc chú với niềm hy vọng chuyển đổi tâm thức tập thể. Liệu họ đã bị lừa? Liệu họ đã thất bại? Liệu nỗ lực đó đã không thành công? Liệu có vấn đề gì không do lỗi họ? Liệu có vấn đề gì với giáo lý của chân sư thăng thiên hay các bài thỉnh?” Tất nhiên con có thể lý luận theo cách đó nhưng con cũng có thể lui lại một bước, rồi con bước lên cao hơn để nhận ra là các đệ tử của chân sư tại Nga đã thực sự có tiềm năng đem lại thay đổi lần hồi đó. Nhưng chuyện xảy ra là đã không đủ số người dân Nga sẵn lòng xoay chuyển nhận biết của mình. Và vì vậy, cái tiềm năng có thực kia đã không trở thành hiện thực.

Là đệ tử của chân sư thăng thiên, tất nhiên con không thể lật bỏ quyền tự quyết của hàng chục triệu người. Con không thể chờ đợi mình làm được như vậy vì con không thể kỳ vọng các bài chú bài thỉnh sẽ có phép như một loại đũa thần và con chỉ cần khua đũa để ai nấy đổi ý. Con không thể lật bỏ quyền tự quyết qua các bài thỉnh bài chú như các thày đã nói nhiều lần. Nhưng đó đã là một tiềm năng có thực, chắc chắn không phải là sự lãng phí công sức, tuy nhiên sự việc đã không xảy ra và giờ đây con cần chấp nhận và bước tới. Dù vậy, con hãy cố nâng cao tâm thức cá nhân của mình, lượng định những gì con cần làm ở tầng cấp vật lý dựa trên tình hình mới, nhưng con cũng hãy tiếp tục đọc thỉnh đọc chú vì công việc này có tác dụng.

Có lẽ con không thể nói: “Chúng tôi là một nhóm người đã đọc từng nấy bài thỉnh vào thời buổi đó, đem lại từng nấy thay đổi đặc thù,” nhưng điều con có thể nói là các nỗ lực của con đã có tác động tích cực đến một tình thế vô cùng phức tạp, là một quốc gia trải rộng mênh mông với 140 triệu con dân sống trên dải đất bao la này. Đây không phải là một nước dễ thay đổi, nhưng hiển nhiên, không có nước lớn nào mà dễ thay đổi. Không nước nào là dễ thay đổi, nhưng nước càng nhỏ thì việc xoay chuyển tâm thức tập thể sẽ càng dễ.

Tăng triển bằng cách thử nghiệm

Một khi con lui lại, chấp nhận, đón nhận sự kiện con đang sống trong một môi trường sáng tạo chứ không phải một môi trường tiền định, con có thể ôm lấy sự sáng tạo, ôm lấy dòng lưu chuyển, ôm lấy cái mà nhiều người gọi là hỗn loạn nhưng con xem là tiềm năng đem lại những trạng thái mới mẻ cao hơn. Nếu không gì có thể thay đổi thì làm thế nào thay đổi được bất cứ gì? Làm thế nào con có thể đem lại cái mới nếu con không thể thay đổi cái gì đó? Và làm thế nào con có thể thay đổi một cái gì cố định, bị buộc chặt vào tình trạng hiện thời của nó? Con chỉ có thể đem lại thay đổi khi có sự linh hoạt, khi có những luồng đang chảy. Con hãy đón nhận cái đó, đón nhận môi trường con đang sống.

Hãy hài lòng là một con người sáng tạo không hề kiểm soát xung lực sáng tạo của mình sẽ biểu hiện ra sao. Nhưng con có thể tới mức nhìn vào đó và nói: “À, nếu tôi thực sự có thể tiên đoán mọi chuyện xảy ra do nỗ lực sáng tạo của tôi thì làm sao gọi đó là sáng tạo được? Kỳ thực tôi không đang sáng tạo mà đang máy móc.” Nhưng này, một số các con có thể nghĩ là trên một hành tinh tự nhiên, con có thể tiên đoán chính xác những gì sẽ xảy ra do nỗ lực sáng tạo của mình, và theo một nghĩa nào đó, con có thể đoán trước vì ở đó không có yếu tố nhị nguyên như trên địa cầu. Mọi chuyện trên hành tinh tự nhiên dễ tiên đoán hơn, nhưng làm thế nào con tăng triển được chứ? Con tăng triển bằng cách thử nghiệm.

Thử nghiệm là gì? Là con gửi ra một xung lực, con có ý chung chung điều gì sẽ quay trở lại nhưng con không biết chinh xác. Rồi con thấy kết quả, con điều chỉnh xung lực sáng tạo của con, con lại gửi ra một xung lực khác và con cứ tiếp tục làm vậy, con tiếp tục thử nghiệm nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Nếu khi con bấm cái nút, con đã biết rõ kết quả sẽ thị hiện máy móc ra sao, liệu đây có thật là sáng tạo hay không? Con chỉ đang làm chuyện máy móc. Vậy con sẽ học được gì từ đó? Làm thế nào cái đó sẽ chuyển đổi tâm thức của con? Nếu con dùng tâm thức hiện thời để thị hiện, phóng chiếu một hình ảnh nào đó và con biết rõ kết quả sẽ ra sao, làm thế nào tâm thức con sẽ chuyển đổi? Để con có thể là một người đồng sáng tạo, con không thể ở trong một môi trường cơ học kiểm soát. Phải có luồng chảy, phải có linh hoạt thì mới có chỗ cho sự thử nghiệm, có chỗ cho một cái gì chưa ai nghĩ ra bao giờ.

Đây chính là điều sa nhân lo sợ vì chúng không thể tiên đoán, chúng không thể kiểm soát. Đó là tại sao chúng sợ con, vì khi con bước lên tầng mức đó, con là một người sáng tạo. Trong các tổ chức chân sư thăng thiên và các tổ chức tâm linh khác đã có một xu hướng suy nghĩ rằng đường tu phần nào là máy móc. Con học hỏi giáo lý, con tránh làm chuyện sai trái, con làm chuyện đúng đắn, con mặc loại y phục này, con lái loại xe kia, con ăn loại thực phẩm nọ, rồi con tu hết các pháp tu tâm linh càng nhiều càng tốt, thế là một cách máy móc như Gautama có nói, con đạt được giác ngộ.

Nhưng đây là một tiến trình sáng tạo, không phải một tiến trình cơ học. Thày cũng biết nó có một số khía cạnh cơ học trong việc biến đổi năng lượng tha hóa chẳng hạn, nhưng về cơ bản con đường tâm linh là một tiến trình sáng tạo. Có một số đệ tử tâm linh bước vào giáo lý của chân sư thăng thiên mà lại muốn kéo nó xuống thành một tiến trình máy móc. Họ muốn tin rằng nếu họ sống một cách nào đó và đọc một lượng chú mỗi ngày thì họ bảo đảm sẽ thăng thiên ở cuối kiếp này. Như các thày đã cố giải thích từ đủ mọi góc cạnh, không phải vậy đâu.   

Xuôi chảy với sự hỗn loạn

Khi con chấp nhận điều này, việc sống trên một hành tinh như địa cầu sẽ dễ hơn hẳn vì con không đang cố làm chuyện bất khả thi, con không cố dùng giáo lý và các dụng cụ tâm linh để kiểm soát một môi trường không thể kiểm soát. Con dùng giáo lý và các dụng cụ tâm linh để hướng dòng chảy của hỗn loạn về một hướng khác. Đây có thể sẽ là một sự xoay chuyện vô cùng xây dựng cho con nếu con có thể xoay chuyển như vậy và đón nhận sự hỗn loạn, đón nhận sự linh hoạt trong môi trường của con. Nó có thể đem lại nhiều hệ quả cho đời sống hàng ngày và đường tu tâm linh của con.

Nó có thể cho phép con nói: “Tại sao tôi lại cần một số điều kiện vỏ ngoài đặc thù thị hiện trong đời tôi? Thật ra chỉ vì tự ngã và một số ngã tách biệt của tôi muốn những điều kiện này, vì chúng nghĩ nhờ đó chúng sẽ có được cảm giác an toàn. Nhưng tôi, sinh thể mà tôi thực LÀ, tôi không cần an toàn mà tôi cần tăng triển. Tôi không cần những điều kiện không làm phiền tôi. Kỳ thực tôi muốn những điều kiện sẽ làm phiền tôi, sẽ khiến tôi phản ứng hầu tôi có thể xem xét các khuôn nếp phản ứng của tôi, phơi bày những cái ngã tách biệt đó và để chúng chết đi. Tôi muốn tăng triển suốt phần còn lại của kiếp này. Tôi muốn tăng triển tối đa để nếu đó là sứ vụ thiêng liêng của tôi thì tôi có thể thăng thiên, tôi có thể hội đủ tư cách thăng thiên. Và nếu trong sứ vụ thiêng liêng không có điều đó, tôi sẽ đạt mức tâm thức cao nhất mà tôi có thể, để tôi có nền tảng tốt nhất cho kiếp tới khi tôi góp phần thị hiện thời đại hoàng kim. Đây là điều tôi muốn cho đến hết kiếp này. Tôi không muốn thoải mái. Tôi không muốn cảm thấy an toàn. Tôi không muốn những điều kiện vỏ ngoài thoải mái an toàn. Tôi muốn tăng triển tối đa.”

Làm thế nào con sẽ tăng triển? Bằng cách xuôi chảy với sự hỗn loạn. Bằng cách nhìn ra những gì khuấy động tâm con, rồi bằng cách làm việc trên điểm đó, con vượt qua nó và tiến bước. Rất nhiều Phật tử mang xu hướng nhìn vào đức Phật và nghĩ rằng trước hết, Phật sinh ra đã sẵn là một sinh thể rất đặc biệt. Cho nên ngay từ khi ra đời, thày đã khác hẳn mọi người tầm thường ngay trong cơ bản. Họ nghĩ thày không phải đối mặt cùng những vấn đề như họ, cùng những khai ngộ trên đường tu như họ. Họ cũng mang xu hướng nghĩ rằng vì thày quá đặc biệt cho nên thày đã có cách thần diệu nào đó để giác ngộ. Thày đã không phải đi qua tiến trình chứng ngộ dài đằng đẵng – như thể nó xảy ra tự nhiên, và họ cũng mong mỏi nó sẽ xảy ra tương tự với họ.

Nhưng Phật và chính thày đây cùng tất cả các chân sư thăng thiên khác đều đã phải kinh qua cùng cái quá trình các con đang kinh qua. Các thày đã mang một tâm lý rất giống con với rất nhiều ngã tách biệt mà các thày đã dựng lên suốt bao kiếp sống trên hành tinh này. Các thày đã phải khắc phục từng cái ngã đó như chính con đang làm. Đường tu là một tiến trình. Đó là một tiến trình sáng tạo. Luôn luôn đã là như vậy và sẽ mãi mãi là như vậy. Nếu con chấp nhận được điều này thì đường tu của con sẽ dễ hơn nhiều. Vì nếu không, điều này có nghĩa là trong tâm tiềm thức của con có những cái ngã đang kháng cự lại tiến trình, đang cưỡng chống sự tăng triển tâm linh, cưỡng chống những khía cạnh sáng tạo của đường tu. Nhưng để chấp nhận sáng tạo, chấp nhận hỗn loạn, con sẽ cần gì? Con cần sẵn lòng lấy quyết định và thử nghiệm cho dù con không biết kết quả sẽ ra sao.

Trong đời không có lỗi lầm

Đây là điểm nhiều học trò tâm linh gặp khó khăn vì họ bị ảnh hưởng bởi sa nhân, bởi tâm thức nhị nguyên, rằng có một chuẩn mực một người tâm linh phải như thế nào. Và nếu con tuân theo chuẩn mực thì con đúng, nếu con không tuân theo thì con sai. Đây chính là sa nhân với tiêu chuẩn xét đoán của chúng. Các đệ tử này lo sợ mình sai lầm cho nên họ không muốn lấy quyết định, vì họ biết mỗi khi họ lấy quyết định thì họ có thể lầm lỗi dưới mắt chính họ. Kỳ thực họ muốn bước vào một phong trào tâm linh với những lời dạy nghiêm ngặt, những luật lệ nghiêm ngặt, một cách tu tập nghiêm ngặt, và họ muốn nhận chỉ thị là họ không được tự ý suy nghĩ mà cứ việc tuân theo luật lệ, cứ việc làm đúng pháp tu thì ở cuối đường, họ sẽ thăng thiên hay sẽ nhập Niết bàn hay bất kỳ mục tiêu nào khác. Điều này như Gautama giải thích, không thể làm được.

Con cần bước lui lại và nhận ra là ngược với niềm tin đó, con không thể lầm lỗi trên đường tu tâm linh. Nhiều người sẽ bị sốc bởi câu vừa rồi, nhưng lý do là vì con đã bị ảnh hưởng bởi sa nhân cùng chuẩn mức của chúng về đúng và sai. Đó là một chuẩn mực nhị nguyên dựa trên một ảo tưởng toàn diện. Chuẩn mực này không có mặt trong trạng thái thăng thiên, trong tâm thức Phật. Thày biết rõ các đợt truyền pháp trước của chân sư thăng thiên đã bị chuẩn mực này ảnh hưởng sâu xa. Chính sứ giả này đã nếm mùi một tổ chức với tâm thức tập thể vô cùng xét đoán. Nhưng ông cũng đã có thể vượt thăng nó, vì nếu không thì ông đã không cả gan làm những gì ông đã làm từ khi ông bắt đầu làm việc với Giê-su suốt 20 năm qua. Và ông đã làm được là vì ông bắt đầu ngộ ra là trên đường tu không hề có lỗi lầm.

Theo một nghĩa nào đó, trong đời cũng không có lỗi lầm. Cho dù con có làm gì thì quyết định con lấy cũng là một thử nghiệm. Đó là một cơ hội nhìn xem điều gì sẽ xảy ra. Và khi con thấy cái đó xảy ra, trước hết con có thể nhìn xem phản ứng của mình là gì và dùng đó như một cơ hội chuyển đổi các khuôn nếp phản ứng, khắc phục các khuôn nếp phản ứng của con. Nhưng con cũng có thể nhìn xem con có thể điều chỉnh các quyết định cùng hình ảnh con phóng chiếu lên tấm gương vũ trụ như thế nào. Con có khả năng tăng triển khi con quyết định thử nghiệm. Nhưng nếu con cứ ngồi đó không muốn quyết định, không muốn thử nghiệm mà chỉ muốn người ta bảo mình làm gì và phải làm như thế nào một cách thật chi tiết, thì làm sao con tăng triển được đây?

Hãy cả gan thử nghiệm rồi tiến bước

Có những đệ tử tâm linh – không chỉ các đệ tử của chân sư thăng thiên mà trong nhiều phong trào tâm linh kể cả đạo Phật – đã bỏ ra nguyên kiếp đầu thai để tuân theo luật lệ mà không bao giờ dám lấy một quyết định thực sự nào. Liệu trong kiếp sống đó họ đã tăng triển hay không? Họ đã có thể bỏ ra hàng ngàn giờ tu tập chuyên cần, nhưng họ có tăng triển hay không? Nhiều người trong số đó đã không tăng triển chút nào. Con có thể là một học trò chuyên cần học tập một triết lý tâm linh, một người chuyên cần tu hành một pháp tu tâm linh suốt mấy chục năm trời mà không tăng triển gì hết. Hiển nhiên đây không phải là điều các thày mong muốn cho các để tử trực tiếp của thày, và thày cũng không nghĩ con muốn điều đó cho chính con.

Vậy con cần nhìn xem liệu con đang có một cái ngã tách biệt được tạo ra dựa trên chuẩn mực đúng-sai đó, thái độ xét đoán đó, nỗi sợ sai lầm đó, xong con cần xem xét nó, sử dụng các dụng cụ của các thày để đạt tới mức con có thể buông nó ra và nói: “Tôi sẵn lòng thí nghiệm, tôi sẵn lòng thử nghiệm. Bất cứ chuyện gì cứ việc xảy ra. Tôi sẽ nhìn kết quả, tôi sẽ dùng nó để nâng cao nhận biết và do đó tôi sẽ tăng triển cho dù kết quả là gì.” Một lần nữa, như các thày đã nói, mục đích của cuộc sống là gì chứ? Sự tăng triển và sự nhận biết của con. Liệu các kết quả thử nghiệm, các kết quả vật lý của việc thử nghiệm, có quan trọng gì trong đời con hay không? Không. Điều quan trọng là những gì con làm với kết quả đó về mặt nâng cao tâm thức. Đó là điều quan trọng duy nhất.

Con nghĩ xem làm thế nào con trở thành một sinh thể thăng thiên? Các thày đã giảng rồi nhưng thày sẽ giảng thêm lần nữa. Con thử hình dung làm thế nào con nhập được cõi thăng thiên? Con phải buông bỏ mọi thứ trên địa cầu. Con có quyền tự quyết. Nếu vẫn còn điều gì đó con muốn làm, muốn hoàn thành, muốn thị hiện hay trải nghiệm trên trái đất, con sẽ không thể chọn rời bỏ trái đất vĩnh viễn. Con sẽ phải quay trở lại cho tới khi con chán chê những gì con có thể trải nghiệm trên trái đất.

Con có nghĩ là các thày, các chân sư thăng thiên, ngồi trên đây xem xét từng quyết định của con và đánh giá: “Ồ, quyết định này quá tệ. Bạn này đã không nên biểu hiện kết quả đó. Kết quả này quá tệ.” Không đâu con. Các thày đã buông mọi chuyện trên trái đất. Liệu những gì xảy ra trong cõi vật lý trên địa cầu do kết quả cuộc thử nghiệm của con có quan trọng gì không đối với các thày? Điều quan trọng duy nhất cho các thày là tác dụng trên tâm thức của con.

Nhiều người trong các con đã nắm lấy khái niệm thời đại hoàng kim của Saint Germain và đặt chồng lên đó một hình ảnh dựa trên những cái ngã vỏ ngoài bảo rằng một số chuyện phải thị hiện. Nhưng như chính Saint Germain đã nói, thời đại hoàng kim là một tiến trình. Mục đích chủ yếu là nâng cao tâm thức tập thể cũng như tâm thức của mỗi cá nhân. Mục đích chủ yếu không phải là thị hiện những kết quả vỏ ngoài đặc thù. Hẳn là các thày đã có đề cập đến những kết quả vỏ ngoài và đó cũng là một phần của thời đại hoàng kim, nhưng đó không phải là mục đích chủ yếu vì ngay cả kết quả vỏ ngoài cũng chỉ là công cụ cho việc nâng cao tâm thức.

Lấy ví dụ bao nhiêu công nghệ đã được thị hiện trong khoảng hai trăm năm vừa qua do Saint Germain đỡ đầu nền khoa học. Đấy, mục đích của Saint Germain không bao giờ là việc thị hiện một loại xã hội với những toà nhà tối tân, những phương tiện giao thông tinh xảo, những dạng công nghệ cao cấp như con có thể thấy trong phim khoa học viễn tưởng. Mục đích của Saint Germain là nâng cao nhận biết. Thày đã đem lại công nghệ để con người không phải cong lưng làm lụng 12 tiếng đồng hồ mỗi ngày ở đồng ruộng, rồi về nhà trong tình trạng kiệt sức đến độ họ không còn năng lực hay chú ý cho đời sống tâm linh. Mục tiêu của Saint Germain với công nghệ là đem lại cho mọi người thì giờ rảnh rỗi để họ có thể tập trung vào việc giải quyết tâm lý của họ và tăng triển tâm linh.

Trong Dòng sông sự Sống không có đúng đường hay sai đường

Không có gì trên trái đất tự thân nó là một mục tiêu cần đạt. Mọi sự việc trên địa cầu chỉ là phương tiện cho mục tiêu nâng cao tâm thức. Hãy nắm bắt điều này thì phần còn lại của đời con trên địa cầu sẽ dễ dàng hơn biết bao, vì giờ đây con có thể xuôi chảy với Dòng sông sự Sống. Dòng sông sự Sống hỗn loạn. Con thử lên núi nhìn sông chảy xiết qua vách đá, nó uốn lượn, trong dòng sông có xoáy nước, có đá sỏi. Con hãy nhìn dòng nước. Linh hoạt làm sao, hỗn loạn làm sao, khó lường làm sao! Đó là Dòng sông sự Sống. Sông càng hỗn loạn thì nó càng chảy nhanh. Nó càng êm ả thì nó càng chảy chậm. Con là một đệ tử tâm linh. Con muốn hội đủ tư cách để thăng thiên. Con muốn làm gì cho đến mãn kiếp này? Con có muốn bước chậm hay muốn tiến nhanh? À, hãy đón nhận sự kiện con càng tiến nhanh thì con càng phải linh hoạt, môi trường của con càng phải linh hoạt.

Thật không quan trọng nếu con phạm lỗi miễn là con đang chuyển động. Con chỉ cần chọn lựa khác đi và thăng vượt lỗi lầm. Thậm chí con không cần xem đó là lỗi lầm. Đó là một thử nghiệm trải bày ra một kết quả nào đó. Con dùng nó để nâng cao nhận biết của con, hình thành một xung lực tốt hơn và thị hiện một kết quả khác hơn. Một lần nữa, đây lại là một lời gian dối của sa nhân. Chúng muốn con tin là con có thể làm một chọn lựa mà con không thể tháo gỡ. Thày cũng biết các thày đã nói điều này rồi, nhưng con hãy lắng nghe thật cẩn thận. Sa nhân rất ghét quyền tự quyết vì quyền tự quyết khiến không ai có thể kiểm soát được con.

Chúng muốn con ngưng dùng quyền tự quyết của con. Chúng đã tạo ra chuẩn mực đúng-sai đó và phóng chiếu là con cần đánh giá mọi chuyện mình làm dựa theo chuẩn mực này. Và chúng muốn con tin là có một số chọn lựa với những hậu quả nghiêm trọng đến độ con sẽ không bao giờ thoát ra khỏi. Người ta có khái niệm là con có thể bán linh hồn cho quỷ rồi không bao giờ thoát ra nổi. Điều này không đúng đâu con. Đó là một sự lừa bịp toàn diện có ác ý.

Quyền tự quyết, hay ý chí tự do, sẽ tự do như con muốn nó tự do thế nào. Con không bao giờ có thể dùng quyền tự quyết để làm một chọn lựa sẽ đình chỉ quyền tự quyết của con. Điều này không thể làm được. Đó là một cơ chế an toàn được gắn sẵn trong định luật tự quyết. Điều sa nhân muốn con làm khi con xuôi chảy với Dòng sông sự Sống và vấp phải một tảng đá trên sông, con chỉ có ít hơn một giây để lấy quyết định, liệu con sẽ lái sang phải hay sang trái? Con quẹo trái, thế là giờ đây sa nhân bảo con đã quyết định sai lầm và con phải bám vào tảng đá đó, giữ chặt lấy nó để cưỡng lại dòng nước chảy xiết, và con phải tiếp tục bám lấy tảng đá cho đến mãn kiếp này vì con đã quyết định sai lầm.

Nhưng điều con cần làm như một đệ tử tâm linh là nói một cách đơn giản: “À, đi vòng tảng đá phía trái có thể đã đưa tôi đến chỗ này, nhưng tôi vừa đổi hướng và lại quay trở về đó. Chỉ cần ít thời gian hơn chuyện bám lấy tảng đá và phân tích hệ quả xem mình đã làm gì sai, tôi đã cứ trôi tiếp và bây giờ tôi đến được nơi tôi muốn đến.” Con không bao giờ làm một chọn lựa sai lầm mà con chỉ đơn giản đổi hướng trên dòng sông, và nếu con đến một nơi con không muốn đến thì con chỉ việc đổi hướng lần nữa và đi tiếp.

Đây là điều tất cả các thày đã phải làm để hội đủ tư cách thăng thiên. Không một ai trong các thày được miễn không phải kinh qua điều này, cả Giê-su lẫn Phật lẫn chính thày đây. Tất cả các thày đều tới chỗ phải lấy quyết định. Các thày đã điều chỉnh lại tâm thức mình, bước đi tiếp, lấy thêm một số quyết định, đổi hướng. Không có đúng hướng hay sai hướng trong Dòng sông sự Sống. Con có thể nói là nếu con quyết định ôm lấy một tảng đá thì sẽ không xây dựng lắm, nhưng chừng nào con còn chuyển động thì không có chọn lựa sai hay đúng. Con chỉ đổi hướng và đi tiếp.

Con không cần phân tích, con không cần tự trách móc, con không cần buồn phiền hối hận, con không cần bước vào nguyên tiến trình: “Ồ, tại sao tôi đã làm chuyện này, tôi không nên làm vậy, tôi thật ngu ngốc, tôi cứ làm đi làm lại chuyện này và tôi cứ mắc phải cùng một lỗi lầm.” Đây là những cái ngã tách biệt đang nói chuyện. Con hãy nhận ra đó là ngã tách biệt. Con hãy nhìn chúng và nói: “Ta không muốn mi nữa trong trải nghiệm cuộc sống của ta. Hãy lui ra sau ta, Sa-tăng.” Hãy để cho chúng chết. Bước tới. Sáng tạo. Dám là con người sáng tạo, dám xuôi chảy, dám trải nghiệm, dám làm một điều gì đó mà con chưa từng làm. Hãy cả gan không phân tích, không đánh giá kết quả hành động của mình dựa trên tiêu chuẩn đúng-sai. Lời gian dối lớn nhất, một trong những lời gian dối lớn nhất, là bảo rằng Thượng đế hay các chân sư thăng thiên đã tạo ra tiêu chuẩn này. Nó hoàn toàn do sa nhân tạo ra.

Với lời này, thày đã cho con những gì thày muốn cho con trong bài giảng này. Ý định của thày là trở lại trao cho con thêm một số ý nghĩ có thể sẽ giúp con đối phó với cuộc sống trên hành tinh khó khăn này. Nhưng thày cũng biết con cần nghỉ ngơi, cho nên thày để con nghỉ và thày sẽ trở lại khi thuận lợi.


* Cho năm nay, chúng ta sẽ dùng cùng hình tư tưởng Mặt trời như năm ngoái:

Phật Gautama, thày là tấm gương tuyệt hảo cho trái đất.”

Saint Germain, thày là tấm gương tuyệt hảo cho nền kinh tế.”

Mẹ Mary, thày là tấm gương tuyệt hảo cho phụ nữ.”