Các chân sư có cảm thấy bất mãn không?

Hỏi: Chắc trong suốt 2000 năm qua, các chân sư thăng thiên đã nhìn thấy địa cầu bỏ qua hết cơ hội bằng vàng này tới cơ hội bằng vàng khác để thăng vượt lên những tầng cõi năng lượng cao hơn. Làm thế nào các thày có thể không mất kiên nhẫn với địa cầu, hay không căm ghét những tà lực đã không ngừng làm hỏng những cơ hội bằng vàng mà các thày đã sắp đặt cho chúng con? Con hiểu được là các thày quá tôn trọng quyền tự quyết để cho phép mình cảm thấy bất mãn, nhưng các thày có khi nào tự hỏi với lòng kinh ngạc bực bội là tại sao có những người có thể sống hết kiếp này tới kiếp khác mà không tăng triển?  


Trả lời của chân sư thăng thiên Giê-su qua trung gian Kim Michaels ngày 22/8/2011.

Câu hỏi của con thông cảm được, nhưng nó cũng dựa trên một cách phỏng đoán rất xa sự thật về bản chất của các chân sư.

Chúng tôi thấy rõ sự thật rằng mục đích của thế gian là để tạo điều kiện cho tất cả mọi sinh thể tự biết có thể tăng triển khả năng tự nhận biết của mình. Và cách thức mà Đấng Sáng tạo đã chọn để thực hiện điều này là ban quyền tự quyết cho các sinh thể tự nhận biết và cho phép họ thử nghiệm cho tới khi họ học được cách chọn lựa để làm sao nâng cao Tất Cả.

Cho nên khi chúng tôi nhìn vào địa cầu, chúng tôi không nhìn với tâm thức cho rằng có một cái chuẩn tối thượng để đánh giá sự sống trên địa cầu. Nói cách khác, chúng tôi không có tiêu chuẩn đúng-sai để mà kết luận rằng mọi chuyện hiện đang diễn ra sai trái.

Ngược lại là đằng khác. Điều gì sẽ giúp cho khả năng tự nhận biết tăng trưởng? Đó là khi các sinh thể phóng chiếu toàn bộ tâm thức của mình – những cái ngã của mình – lên trên Ánh sáng Mẫu-Vật và trải nghiệm sự phản ánh dội ngược lại về mình. Họ sẽ tiếp tục làm như vậy cho đến khi họ chán ngấy kinh nghiệm đó và họ quyết định: “Tôi muốn là nhiều hơn cái ý thức bản ngã hiện thời của tôi.” 

Vậy hiện tại các điều kiện trên địa cầu ra sao? Các điều kiện này chỉ đơn giản là sự phóng hình của tình trạng tự nhận biết hiện thời của nhân loại. Do đó, các điều kiện hiện tại là cơ hội toàn hảo để mọi người thăng vượt ý thức bản ngã của mình. Điều này đã luôn luôn là như vậy và sẽ luôn luôn như thế.

Hiển nhiên, vai trò của chúng tôi là nắm giữ niệm tinh khôi cho mọi người, có nghĩa là chúng tôi mang bản mẫu cho tiềm năng cao nhất của nhân loại dựa trên mức độ hiện nay của tâm thức tập thể. Nhưng nắm giữ niệm tinh khôi có nghĩa là gì? Lả chúng tôi nắm giữ viễn quan mà không phán xét dưới bất kỳ hình thức nào.

Con có thấy được tầm quan trọng không? Cầm giữ niệm tinh khôi KHÔNG có nghĩa là mình có một cái chuẩn đã được định trước về cách con người phải sử dụng quyền tự quyết của họ như thế nào. Chuẩn LUÔN LUÔN được tạo ra từ tâm thức nhị nguyên, như chúng tôi có giải thích trong sách “Chữa lành Mẹ Địa cầu” (Healing Mother Earth). Chúng tôi không nhìn vào nhân loại rồi nói: “Ồ, điều này hoặc điều kia đáng lẽ đã phải xảy ra, cho nên thật là bực mình khi con người một lần nữa lại chọn con đường thấp kém.” Thay vào đó, chúng tôi chỉ nhìn cái gì đang là, và chúng tôi cầm giữ viễn quan về cách con người có thể bước đi bước kế tiếp. 

Có một sự hiểu lầm phổ biến nơi các học trò của chân sư là tâm thức Ki-tô có nghĩa là một cái chuẩn cao hơn mà theo đó chúng tôi sẽ phán xét mọi người. Kỳ thực, tâm thức Ki-tô có nghĩa là không có chuẩn gì hết – ít nhất không có chuẩn nào mà một người bị kẹt trong nhị nguyên có thể hiểu được.

Thế nào là ý nghĩa của sự hiện thân của ta cách đây 2000 năm? Đó là Ki-tô LUÔN LUÔN đứng ngay nơi con đang đứng. Thực sự có nghĩa là con không thể bao giờ đi xuống một tầng tâm thức nơi Ki-tô không có mặt. “Không có ngài thì không có tạo vật nào được tạo ra”, thực sự có nghĩa là ngay cả những điều kiện hay hình tướng có vẻ thấp kém nhất cũng mang sẵn hạt mầm tâm thức Ki-tô bên trong. Có nghĩa là bất kỳ điều kiện nào trong thế gian hình tướng cũng mang sẵn trong nó chìa khóa cho sự thăng vượt cái tầng tâm thức nơi hình tướng đã được tạo ra. Không thể khác được.

Ki-tô không đến với con người với một cái chuẩn cao siêu, đòi hỏi người ấy phải bước lên mấy bước một lượt. Ki-tô không nhìn con người và bảo: “Này, khi nào con xứng đáng hơn thì lúc đó ta sẽ giúp con thăng vượt tâm thức đó.” Không, Ki-tô đến với con người với một cái khung nền để con có quyền năng tự tiến lên một bước trên con đường cá nhân của con. Ki-tô LUÔN LUÔN sẵn sàng giúp bất cứ ai thăng vượt tầng tâm thức hiện tại của mình và tiến gần hơn với sự hợp nhất. (Xin con lưu ý, một chân sư đặc thù có thể từ chối làm việc với học trò dưới một mức tâm thức nào đó, tuy nhiên tâm Ki-tô toàn vũ thì sẽ luôn tìm ra cách để làm việc với bất cứ ai, và điểm này được minh họa qua hình ảnh ta bước xuống địa ngục).

Khi một người đi một bước, chúng tôi xem đó là một chiến thắng. Khi một người không đi bước kế tiếp, chúng tôi biết là theo quy luật, người đó sẽ chỉ gia tăng áp lực buộc mình phải thăng vượt ý thức bản ngã hiện tại, và do đó dù không bước nhưng vẫn tiến gần hơn sự thăng tiến. Điều tương tự cũng xảy ra cho những nhóm người và nhân loại nói chung. Khi là một chân sư thăng thiên, chúng tôi học cách nhìn dài hạn và thấy rằng con đường thăng tiến thường có những khúc quanh co, nhưng cuối cùng thì vẫn dẫn đến mục tiêu nâng cao khả năng tự nhận biết. Nếu con không học được bài học này, con sẽ “rơi” trở xuống hiện thân và một lần nữa lại phải tham gia vào cuộc tranh đấu nhị nguyên để “ép buộc người khác làm điều lợi ích cho họ”. Con thấy đó, bất kỳ chọn lựa nào cũng có hậu quả. Và hậu quả càng khó chịu bao nhiêu, nó sẽ càng đưa con tới điểm nhanh bấy nhiêu, tức là điểm khi con sẵn sàng thăng vượt ý thức bản ngã hiện thời của con.

Một khi con buông bỏ lời gian dối cho rằng con phải phán xét cách người khác sử dụng quyền tự quyết của họ, con sẽ thoát khỏi cảm giác bất mãn mà trong suốt chiều dài lịch sử đã khiến bao người cho rằng mình phải cải sửa người khác bằng vũ lực. Và sự buông bỏ này sẽ thực sự đóng góp cho sự thăng tiến của hành tinh nhiều hơn bất cứ gì khác mà cá nhân con có thể làm.

Về vấn đề con đặt ra là liệu chúng tôi có thắc mắc người ta sống hết kiếp này tới kiếp khác mà không tăng trưởng, đôi khi chúng tôi cũng đặt ra câu hỏi đó để khiến cho mọi người suy nghĩ. Nhưng trong tâm chúng tôi, chúng tôi không thắc mắc, vì chúng tôi nhớ rõ trong khiêm nhu là chính chúng tôi cũng đã từng đầu thai và không phải lúc nào cũng đã lấy con đường thẳng nhất dẫn đến thăng thiên.  

Khi con từ bỏ nhu cầu đánh giá người khác, rất nhiều những câu hỏi như vậy tự dưng tan biến. Đó là một cảm giác tự do vô cùng. Và thật sự, con phải thử thì con mới biết như thế nào. Tất nhiên, nếu con quyết định tiếp tục trong cái ý thức bản ngã chỉ đem lại khổ não, ta sẽ tôn trọng chọn lựa của con. Và ta sẽ luôn đứng đó sẵn sàng để trao cho con một chọn lựa cao hơn bất cứ lúc nào con muốn.   

Con thấy đó, ta có thời gian về phía ta, bởi vì ta biết là thời gian không hề có. Thật ra, chính cái ý thức về chuẩn và những điều không đạt chuẩn đã nuôi mãi ảo tưởng của thời gian trong tâm mọi người trên địa cầu. Và điều này cũng giải thích tại sao có người lại sống hết kiếp này tới kiếp sau mà không tăng triển – đó là vì họ chỉ lo ép người khác phải tuân theo tiêu chuẩn của họ.