Lấy trách nhiệm làm chủ tâm mình

Bài giảng của chân sư thăng thiên More qua trung gian Kim Michaels, ngày 31/12/2008. Bài này được xếp thành Chương 2 của quyển Làm sao giáo tiếp từ trái tim (How to Communicate from the Heart, Kim Michaels, 2014).

Thầy chào đón con trong ngọn lửa HƠN NỮA mà TA LÀ. Nhưng này hỡi con yêu dấu, tại sao Thầy lại là một với ngọn lửa đó? Bởi vì Thầy đã chọn trở thành một với ngọn lửa đó, Thầy đã chọn nhìn nhận TA LÀ ai. Con cũng vậy, con cũng đang lấy những lựa chọn, vì cuộc đời là một chuỗi lựa chọn.

Có người trên trái đất này phủ nhận họ có quyền tự quyết. Nhưng đây không phải là Chân Tâm của họ đã phủ nhận điều này đâu, mà chỉ là tự ngã của họ thôi. Tự ngã không muốn cái Ta Ý Thức của con – là Chân Tâm của con – lấy các quyết định. Tự ngã muốn tiếp tục điều khiển con, và do đó nó không muốn để cái ta ý thức của con quyết định là nó có quyền lựa chọn. Tự ngã không cho con lựa chọn là con có thể vượt quá các giới hạn của cơ thể, hoặc vượt lên trên niềm tin sai lệch là mình là cơ thể. Quá nhiều người vướng mắc tin rằng mình đồng hóa với cơ thể, tức là họ tin rằng họ chỉ là phần vật chất của con người họ.

Đây là sự khác biệt giữa những ai còn đang say ngủ và những ai đã bắt đầu thức tỉnh. Làm thế nào để thức tỉnh? Con thức tỉnh khi con nhận ra rằng mình có quyền lựa chọn – thay vì rơi vào cái khuôn nếp giống như nhiều người cứ lặp đi lặp lại: “Tôi không có quyền lựa chọn” hoặc “Tôi không có lựa chọn nào khác” ngoài hành động mà họ đã làm.

Lúc nào cũng có quyền lựa chọn

Khi con nghe người nào nói câu đó thì con biết ngay rằng họ không sẵn sàng nhận trách nhiệm làm chủ cuộc đời hay hoàn cảnh của mình. Vì một khi con nhận trách nhiệm đó thì con sẽ nhận ra rằng bất kể hoàn cảnh bên ngoài như thế nào, con luôn luôn có quyền lựa chọn trạng thái tâm của mình và chọn có một phản ứng khác hơn phản ứng thông thường của 99 phần trăm người trên hành tinh này. Phản ứng thông thường này cũng có thể đã được lập trình vào tâm con từ khi con còn nhỏ.

Con yêu dấu, có những người đã hiểu sai giáo lý của Đấng Ki-Tô đến độ không nhận ra rằng cốt lõi giáo lý của Giê-Su là con người có quyền lựa chọn. Phải chăng là Ki-Tô đã từng nói: “Đừng chống cự lại cái ác. Hãy chìa má bên kia”.

Có đúng chăng là hầu hết mọi người trên thế gian này đã bị lập trình để chống cự cái ác và ăn miếng trả miếng? Con có thấy chăng là cốt lõi giáo lý của Đấng Ki-Tô là con có tiềm năng và khả năng để chọn chìa má bên kia – ngay khi con vừa bị đánh vào má này?

Giao tiếp từ trái tim

Điều Thầy đang nói liên quan trực tiếp đến chủ đề quyển sách này. Tại sao Thầy lại nói bài mở cho quyển sách này? Đó là vì Thầy là thượng sư của Tia sáng Thứ nhất của Ý chí của Thượng đế. Làm thế nào để khởi sự giao tiếp từ trái tim? Trước hết, con phải quyết định rằng con muốn giao tiếp từ trái tim. Con phải lựa chọn, con phải lấy quyết định, là con muốn giao tiếp từ trái tim.

Nhiều người trong các con sẽ nói ngay là họ muốn giao tiếp từ trái tim. Nhưng chưa chắc con nhận ra rằng con đã bị lập trình từ nhiều kiếp để không giao tiếp từ trái tim. Con chưa nhận ra rằng rất là khó để rũ bỏ cái chương trình này và như thế giao tiếp được với người khác một cách sâu sắc hơn bằng trái tim.

Đây là thực tế mà chúng ta phải chịu khi chúng ta có xác thân vật chất này. Chúng ta chọn giao tiếp ở mức độ nào? Chúng ta có chọn phản ứng theo lập trình có sẵn chăng? Tức là chúng ta sẽ ăn miếng trả miếng hoặc tiếp tục và củng cố những lựa chọn mà ta đã lấy trước kia – trong thời thơ ấu hay trong các kiếp trước. Nếu như vậy thì chúng ta không thực sự lựa chọn có ý thức. Chúng ta chỉ để cho những lựa chọn cũ của mình lặp lại mà không thực sự đứng lên khẳng định mình là ai.

Con phải chọn giao tiếp bằng con người bên ngoài hay bằng con người bên trong. Con chỉ có thể giao tiếp bằng con người bên trong nếu con giao tiếp từ trái tim. Con không thể nào giao tiếp bằng con người bên trong mà chỉ dùng lý trí. Con có thể dùng lý trí để phát biểu những gì con cảm được trong tim nhưng con không thể giao tiếp bằng con người bên trong mà chỉ dùng lý trí.

Cái duy nhất có thực

Con không thể phân tích sự giao tiếp từ trái tim, chia nó ra thành phần nhỏ và bắt chiếc làm theo với cái trí vỏ ngoài luôn luôn phân tích và lý luận theo đường thẳng. Con yêu dấu, điều đó không thể làm được vì một lý do giản dị: đó là muốn giao tiếp từ trái tim thì phải nhận ra rằng cái duy nhất có thật. Muốn giao tiếp từ trái tim thì chỉ có cách là sống trong cái duy nhất, quy thuận cái duy nhất, phụng sự cái duy nhất trong Tất cả — qua đó con nhằm nâng cao Tất cả. Con không thể giao tiếp từ trái tim nếu con chưa quyết định rằng cái duy nhất quan trọng hơn sự tách biệt.

Khi con nhìn vào cuộc đời – khi con nhìn cách mọi người giao tiếp – thì con thấy ngay là khi họ giao tiếp họ không coi cái duy nhất là có thật. Ngược lại, khi giao tiếp họ tìm cách nâng mình lên trên người khác, hay tìm cách kiểm soát người khác, hay tìm cách tránh bị người khác làm tổn thương, hay tìm cách dìm người khác xuống bằng cách chỉ trích, phán xét, hay áp đặt một tiêu chuẩn. Các tiêu chuẩn này dựa trên quan niệm sai lầm rằng nếu ta sống theo một tiêu chuẩn vỏ ngoài của thế gian, thì chắc chắn ta sẽ được vào nước Trời. Nước Trời vượt lên trên thế gian, và dĩ nhiên chuyện này không thể xảy ra. Làm sao ta có thể vào nước Trời bằng cái gì tách biệt khỏi nước Trời? Các con yêu dấu, điều này đương nhiên là không thể xảy ra được.

Nền tảng của sự giao tiếp từ trái tim là nhận ra rằng mọi sự sống là một. Tức là mỗi khi con giao tiếp với một người khác, thì mục đích, mục tiêu, và ước mong của con là nâng người đó lên.

Tự nhận biết

Làm sao con tránh phán xét, làm sao con tránh chỉ trích, làm sao con tránh đổ thừa, làm sao con tránh so sánh người khác với một tiêu chuẩn mà con cho là tốt nhất cho họ? Con hãy suy ngẫm là Tia sáng Thứ nhất là tia sáng của Ý chí và Uy Lực của Thượng đế. Khi con quán sát ý chí của Thượng đế, thì con sẽ nhận ra rằng ý muốn tối hậu của Thượng đế là tạo ra những phần nối dài của Ngài có khả năng tự nhận biết. Nhưng tự nhận biết là gì? Con không thể có tự nhận biết mà không có quyền tự quyết.

Nếu một tự thể không có khả năng lựa chọn, thì nó không phải là một tự thể – nó không có đặc tính riêng biệt, nó không thể chọn nó sẽ là gì. Con chú ý rằng khi Moses gặp Thượng đế trên đỉnh núi và hỏi ngài cho biết tên, thì Thượng đế trả lời rằng: “Yod He Wav He – Ta Sẽ Là Cái Ta Sẽ Là.” Chứ không phải là “Ta Là Cái Ta Là”, như thường được dịch ra. Sự thực là Thượng đế đã không cho Moses tên mình vì Thượng đế là một đấng tự vượt thăng không ngừng. Tức là Thượng đế nói: “Ở mọi lúc, ta tự cho ta quyền trở thành cái gì ta muốn.”

Đó chính là bản chất của quyền tự quyết – tức là mình được chọn mình là ai ở bất cứ lúc nào. Con phải chọn điểm khởi đầu này khi con muốn giao tiếp từ trái tim – tức là con phải chọn lựa con là ai đối với người hoặc nhóm người mà con đang giao tiếp. Con có chọn để mình bị kẹt vào ảo tưởng mình là một cái ta riêng biệt – tức là con tách biệt với họ, con có thể phải đối chọi với họ, họ có thể làm hại con, họ có thể đe dọa con? Hay là con nghĩ là con cần kiểm soát họ để làm chuyện tốt cho chính họ – vì con biết rõ hơn họ cái gì tốt nhất cho họ?

Con thấy không, khi con chọn mình là cái ta tách biệt thì con không thể tôn trọng quyền tự quyết của người khác được. Ở đây khi Thầy dùng chữ “tôn trọng”, Thầy muốn nói chấp nhận hoàn toàn và vô điều kiện quyền tự quyết của người khác. Nếu con không tôn trọng quyền tự quyết thì con không thể thực sự trải nghiệm mình là một với người khác được. Cái duy nhất không thể bị gò ép.

Ta không thể là một với người khác bằng vũ lực hay kiểm soát. Muốn là một thì phải chấp nhận hoàn toàn và vô điều kiện là đấng Sáng tạo đã quyết định tạo ra các phần nối dài của chính mình và cho các phần này cá tính riêng biệt và quyền tự quyết. Do đó, các phần nối dài có khả năng lựa chọn – họ có thể chọn là hơn nữa, là kém hơn, là cái này, hay cái khác.

Tiềm năng cao nhất của con người

Đó là quyết định tuyệt vời – và tối thượng – của đấng đã sáng tạo ra con. Khi con hiểu và chấp nhận điều này một cách trọn vẹn và đầy đủ, thì con có thể hợp một với đấng Sáng tạo – hợp một với ý định và mục đích của đấng Sáng tạo là không ép buộc hay lập trình con người phải đạt một tiêu chuẩn nào đó. Thay vào đó, ngài cho phép con người quyền tự quyết và cơ hội để chọn mình là hơn nữa, chọn là một với người khác, là một với cội nguồn của mình.

Đó chính là kế hoạch cứu rỗi của Thượng đế trong con, của đấng Sáng tạo trong con. Nhưng cái gì đã xảy ra là đã có một số sinh thể đến từ một bầu cõi lúc đó chưa thăng nhưng nay đã thăng đã quyết định nổi loạn chống lại kế hoạch và quyết định của Thượng đế. Họ đã chọn sử dụng quyền tự quyết của họ để nổi loạn. Việc họ chọn tâm thức tách biệt là một chuyện có thể làm được vì họ có quyền tự quyết. Sau đó, họ đã chế ngự được tâm thức tập thể của những sinh thể đầu thai vào hành tinh này và một số hành tinh khác trong vũ trụ (nhưng con chỉ cần quan tâm đến hành tinh này mà thôi, vì con còn kẹt ở đây cho đến khi con học xong bài học và quyết định lấy lại quyền tự quyết của mình).

Nếu con muốn lấy lại quyền tự quyết của mình và thực thi tự do lựa chọn, thì con phải tôn trọng quyết định của đấng Sáng tạo, tức là sự lựa chọn của ngài cho quyền tự quyết cho con và mọi sinh thể có tự nhận biết. Chỉ khi nào con tôn trọng quyền tự quyết của người khác, thì con mới có thể thực sự chấp nhận là mình có quyền tự quyết và mình có quyền chọn là hơn nữa, cho dù hôm qua con có thể đã chọn mình là kém hơn.

Lời nói dối tối hậu của các thầy giả là một khi con đã chọn mình là một cái gì thấp hơn, thì con sẽ không thể từ bỏ cái bản sắc đó nữa, con không thể vứt bỏ nó, con không thể vượt lên trên nó. Khi con hiểu quyền tự quyết, thì con sẽ hiểu – con sẽ chấp nhận và kinh nghiệm – rằng con có quyền nói với Thượng đế nơi con: “Ta sẽ Là cái Ta sẽ Là.” Vì vậy, con có thể chọn từ bỏ cái bản sắc cũ, cho nó chết đi, cho nó biến đi, cho nó đi vào ngọn lửa mà con là.

Con yêu dấu, đó là tiềm năng cao nhất của con, là khả năng chọn mình hơn cái gì mình là một giây trước đây. Đây là cách duy nhất để vượt qua những chướng ngại trong việc giao tiếp, cách này coi mọi sự sống là một và tìm cách nâng mọi sự sống lên thay vì dìm xuống.

Tôn trọng quyền tự quyết của người khác và của chính mình

Khi con thực sự chấp nhận quyền tự quyết và nhận ra là đấng Sáng tạo đã lựa chọn thật sáng suốt, thì con sẽ nhận ra rằng Thượng đế đã ban cho mỗi người quyền được chọn mình là ai. Khi con gặp một người đã có xung đột với con trong quá khứ, nếu con chấp nhận quyền tự quyết của họ thì con chấp nhận họ được Thượng đế ban cho quyền tự do tuyệt đối có trạng thái tâm thức mà họ hiện đang có. Hỡi con yếu dấu, đó là quyền của họ. Thượng đế đã cho họ cái quyền đó.

Trừ phi con bị rơi vào ảo tưởng của các sa nhân – tức là tự cho mình khôn ngoan hơn Thượng đế – thì con nên chấp nhận rằng Thượng đế đã ban cho họ cái quyền đó. Con nên chấp nhận rằng khi họ ở bất kể trạng thái tâm thức nào, họ đang thực thi quyền tự quyết mà Thượng đế đã ban cho họ, tức là họ được quyền chọn là bất cứ cái gì họ muốn. Tuy nhiên, Thượng đế cũng đã sắp đặt vũ trụ vật chất này để khiến mỗi người phải thực sự trải nghiệm trạng thái tâm thức mà mình đã chọn, kể cả những thể hiện vật chất của trạng thái tâm thức đó, vì mọi vật thực sự đều là thể hiện của tâm thức.

Khi con đã hiểu và chấp nhận điều này, thì con sẽ không còn phán xét họ nữa. Con sẽ không cần có trong đầu một mẫu mực mà con nghĩ họ phải tuân theo. Con sẽ để cho họ tự do trở thành bất cứ ai họ muốn ngay lúc đó.

Con làm thế nào để cho họ quyền tự do đó? Con chỉ cần chấp nhận quyền tự quyết của họ y như con chấp nhận quyền tự quyết của con. Khi con chấp nhận rằng họ có quyền ở trong bất cứ trạng thái tâm thức nào, thì con cũng chấp nhận rằng con có quyền ở trong bất cứ trạng thái tâm thức nào mà con chọn. Trạng thái tâm thức mà con chọn hoàn toàn độc lập với lựa chọn của người khác, độc lập ngay cả với lựa chọn tập thể của tất cả mọi người trên trái đất này.

Đó chính là điều mà Giê-su đã chứng minh. Mặc dù tất cả những người ngài gặp trong kiếp sống đó đều chọn không ở trong tâm thức Ki-tô, nhưng ngài vẫn có thể chọn ở trong tâm thức Ki-tô, ngài chọn là Đấng Ki-tô và phô diễn điều đó.

Khi con hiểu rằng con không cần để lựa chọn của người khác ảnh hưởng đến lựa chọn của mình, thì con sẽ kết hợp được hai thái cực Alpha và Omega, tức là con sẽ cho người khác và cho chính mình đều được tự do. Có nghĩa là khi con tiếp xúc với người khác, thì con nên nhớ rằng lúc nào con cũng có thể lựa chọn trạng thái tâm thức của chính mình, cho dù trạng thái tâm thức của họ như thế nào. Con có thể giao tiếp với họ trên căn bản con có quyền tự do lựa chọn trạng thái tâm thức của chính mình – mà không phải cảm thấy rằng trạng thái tâm thức của họ, hay lời nói của họ, buộc con phải phản ứng một cách nào đó.

Nguyên do thông thường của xung đột

Đa số con người xung đột với nhau chính vì đa số tin rằng khi người khác không cư xử hay nói chuyện đúng như những gì mình chờ đợi, thì mình chỉ có một lựa chọn duy nhất là có tình cảm hay tư tưởng tiêu cực, tỷ dụ như sợ hãi, tức giận hay bất cứ cảm xúc tiêu cực nào khác. Phần thiêng liêng của tâm sẽ tức khắc cảm thấy bị mắc kẹt khi có phản ứng tiêu cực. Nhưng nếu con đổ lỗi là họ đã buộc con vào một trạng thái tiêu cực thì con đã không hoàn toàn chấp nhận quyền tự quyết của mình tức là nhận trách nhiệm làm chủ mình. Vì con phải nhìn nhận rằng chính con đã lựa chọn có trạng thái tiêu cực đó. Con phải nhìn nhận rằng con có thể dễ dàng chọn một phản ứng khác, một phản ứng cao hơn, một phản ứng dựa trên tình thương thay vì sợ hãi hoặc một trong những sắc thái của sợ hãi. Mọi phản ứng và cảm xúc tiêu cực chính thực đều bắt nguồn từ nỗi sợ đến từ sự tách biệt.

Chìa khóa để vượt qua tất cả những cảm xúc tiêu cực, để tránh bị mắc bẫy và rơi vào những cảm xúc này, là phải đứng lui ra và nói với chính mình: “Ta vẫn có thể chọn cái duy nhất dù họ chọn tách biệt! Nếu họ chọn tự coi họ tách biệt với ta, xem ta là kẻ thù, đối thủ, hay một mối đe dọa, thì ta không bắt buộc phải lấy một lựa chọn tương tự. Lúc nào ta cũng có thể chọn cái duy nhất! Trước hết, ta có thể chọn là một với nội tâm của mình, bằng cách đi trở vào bên trong, vào thánh địa bên trong của mình.”

Thánh địa bên trong của con người

Con yêu đấu, con nên biết về thánh địa bên trong này. Hạt ngọc trai quý giá này có thể xem như là căn phòng bí mật trong tim con, là cốt lõi của tim con. Khi thầy nói “trái tim”, thì con hiểu là thầy không nói tới bộ phận vật lý làm phận sự bơm máu, mà là luân xa tim và cái cốt lõi phía sau nó – là một điểm nhỏ đến mức ai muốn tìm xem nó ở đâu, dùng kính hiển vi tốt nhất mà khoa học chế tạo ra cũng sẽ không thể tìm ra nó được.

Con cần nhận ra điểm đó trong con, đó chính là nơi cõi vật chất và cõi tâm linh gặp gỡ nhau trong con người con. Nơi đó là cốt lõi con người, là nơi con lúc nào cũng có thể trở về để tái lập sự hợp nhất với bản thể cao của mình. Con không nên chỉ xem nó như một điểm nhỏ, mà nên tập để biến nó thành một quả cầu và sau đó tiếp tục nới rộng ra mãi, cho đến khi nó vượt quá phạm vi cơ thể và từ trường khiến con lúc nào cũng được bao bọc trong quả cầu đó và không có gì có thể nhập vào và ảnh hưởng ngoại tâm và ngay cả trí phân biện của con.

Một khi con đã rút vào thánh địa bên trong đó và dùng bản thể cao của con để kết nối với cái duy nhất và nhận ra con là ai, thì con sẽ có thể chọn một phản ứng khác phản ứng bình thường

Con không phải là một người máy

Hỡi con yêu dấu, con có nhớ lại những gì thầy nói ở đầu bài về những người đã chối bỏ họ có quyền tự quyết chăng? Hệ quả là gì? Một người không có quyền tự quyết chỉ là một người máy, một cỗ máy. Đặc tính của cỗ máy là gì? Là nếu con nhấn một nút, thì chắc chắn con nhận được từ cỗ máy một phản ứng nhất định nào đó. Nếu con không nhận được phản ứng đó thì cỗ máy không hoạt động hoàn chỉnh, tức là có điều gì không ổn, cần phải được sửa chữa.

Con là một sinh thể có sáng tạo. Nếu có ai nhấn nút thì con không bắt buộc phải phản ứng một cách tiêu cực, vì con có quyền chọn mình không là một máy điện toán. Con có thể chọn mình là một vị đồng sáng tạo với Thượng đế và con có thể đồng sáng tạo một phản ứng tốt đẹp hơn bằng cách kết nối với bản thể cao của con và nhận ra một cách rõ ràng là cái Hiện diện TA LÀ của con – là cái gì ở bên trên thế giới vật chất này – không thể bị ảnh hưởng bởi một người đang nổi cáu. Nó không bao giờ phản ứng tiêu cực với người khác, bất kể họ làm gì tới con.

Khi con hợp vào cái duy nhất đó, thì đó là nền tảng để con con đồng sáng tạo với bản thể cao của con một phản ứng tích cực, một phản ứng hứng khởi, một phản ứng nhằm nâng người khác lên thay vì chống đỡ, phản công và tìm cách dìm họ xuống, khóa miệng họ hoặc bất cứ phản ứng nào cứ được lặp đi lặp lại mãi.

Hơn nữa, hay không hơn nữa

Trong bất cứ hoàn cảnh nào, bất kể người khác làm hay nói gì, con nên hỏi mình: con muốn mình hơn nữa trong hoàn cảnh đó chăng? Hay là con muốn mình kém đi – có nghĩa là con để cho người kia, hay tự ngã của con hay tâm thức đại chúng điều khiển con và buộc con phải kém hơn con người thực của con, là một vị đồng sáng tạo đã được Thượng đế ban cho khả năng sáng tạo vô biên khi được ngài tạo ra. Đó chính là sự lựa chọn: ngay hôm nay con hãy chọn mình sẽ phục vụ cái gì. Con sẽ phục vụ cái kém hơn, hay con sẽ phục vụ cái hơn nữa?

Nếu con chọn phục vụ cái hơn nữa, thì con hãy tôn trọng quyền tự quyết mà Thượng đế đã cho con để chọn mình là hơn nữa trong mọi hoàn cảnh. Thực tế là khi đa số nhân loại chọn cái kém hơn, thì họ tạo nên một vòng xoáy đi xuống càng ngày càng mạnh khiến cả nhân loại đi vào một cuộc đại suy thoái, giống như chữ được dùng để chỉ nền kinh tế toàn cầu vào những năm 1930.

Con hãy nhận ra là về các mặt tâm lý, xúc cảm và tinh thần, nhân lọai đã ở trong một tình trạng đại suy thoái tâm linh. Nhân loại đã bị kẹt trong đó một thời gian rất dài rồi, khiến con người cảm thấy bất lực và không có khả năng vượt qua các giới hạn. Họ không nhận ra rằng thực sự mọi việc đều là sự thể hiện của tâm thức và chính con người lựa chọn tâm thức của mình. Mỗi người đều có quyền chọn đón nhận điều này điều kia vào tâm thức của mình, tức là để cho các thứ này trở thành một phần con người của mình. Tức là mình đã chọn để chúng quyết định mình là ai, và như vậy chấp nhận là mình không hơn cái bản sắc đang cảm thấy bị kẹt trong vũ trụ vật chất này.

Tiềm năng cao và thấp

Thầy muốn nói gì qua mấy lời bàn lan man này? Thầy đang tìm cách dẫn con tới chỗ nhận ra rằng quyển sách sách này, và cách con sử dụng nó, có một tiềm năng cao và một tiềm năng thấp. Nó có thể chỉ là một quyển sách về tâm linh như nhiều quyển khác mà sau khi đọc xong con cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng và nói: “Ồ, sách này hay quá” và sau đó ngay lập tức trở về với các thói quen và khuôn nếp cũ. Hoặc con có thể chọn biến quyển sách này thành một kinh nghiệm đổi đời, qua đó con tiến lên một mức cao hơn và sẽ không bao giờ trở về chỗ cũ nữa. Con đã đặt chân lên tảng đá của tánh Ki-tô trong nội tâm mình một cách vững chắc đến độ con không thể quay về những khuôn nếp và thói quen cũ nữa. Con có lựa chọn này mỗi khi con đọc một quyển sách tâm linh. Nhưng thầy muốn nói với con rằng ngay lúc này, hơn các lần khác trong quá khứ, con cần cân nhắc lựa chọn và tiềm năng đó.

Tất nhiên, thầy là một vị đã thăng hoa. Do đó thầy không bao giờ cảm thấy bị đe dọa bởi những lựa chọn của con, và thầy cũng không hề mong muốn điều khiển con. Thầy và các chân sư đã thăng hoa khác không cần điều gì nơi con cả, khác với các sinh thể trên cõi vô hình giao tiếp qua các đồng bóng. Các thầy không cần tiền bạc của các con, không cần sự chú ý, không cần năng lực, không cần sự phục tùng của các con, không cần các con tôn thờ.

Hỡi con yếu dấu, thầy có tự do như Thượng đế, và vì vậy, thầy có thể cho con quyền tự do trở thành bất cứ cái gì con chọn. Thầy không muốn ảnh hưởng sự lựa chọn của con, nhưng thầy cũng có quyền – một quyền do Thượng đế ban cho – giúp con nhận thức rõ ràng hơn là con có tiềm năng lấy một lựa chọn khác. Con cũng có quyền làm như vậy khi con tiếp xúc với bất cứ ai.

Phá vỡ khuôn nếp cũ

Thầy không có ý nói là ta nên khoan dung và chấp nhận để con người có một trạng thái tâm thức thấp hơn. Khi con nhận ra rằng con không cần phải xuống cùng mức tâm thức của người khác, thì con đã mặc nhiên cho họ thấy là có một lựa chọn cao hơn. Họ chờ đợi con có một phản ứng tiêu cực, và như vậy điều họ tin sẽ được củng cố, tỷ dụ như họ tin rằng họ có thể điều khiển con bằng cách làm cho con sợ hãi, hay tức giận khi họ khiêu khích con.

Khi con lựa chọn giống như các lần trước, bất kể lựa chọn này là gì, và đi theo khuôn nếp cũ, thì con đã củng cố nơi họ và nơi chính con hình ảnh con là một người kém hơn. Nhưng khi con chọn một phản ứng khác – một phản ứng cao hơn – thì con làm họ bị chấn động và nhận ra rằng có điều gì đang xảy ra mà chưa từng xảy ra trước đó, một điều gì mới lạ, khác thường.

Đây là mục đích chính của các thầy khi các thầy truyền đạt giáo lý qua sứ giả. Các thầy chỉ có mục đích đơn giản là giúp con người nhận thấy rằng có một trạng thái tâm thức cao hơn, rằng ai cũng có thể vượt lên trên tâm thức nhị nguyên, vượt lên trên tự ngã và tất cả các khuôn nếp cứ lặp đi lặp lại mãi.

Con lúc nào cũng có thể lấy một lựa chọn khác. Con có thể chọn là mình hơn một người phàm, hơn một người máy sinh học được lập trình sẵn – một máy điện toán sinh học chỉ có thể phản ứng một cách nhất định khi một số nút được nhấn. Con thực sự có thể chọn tuần tự loại bỏ những nút đó – tức là những chỗ nghẽn, những vết thương, dính mắc – đến độ con không còn nút nào để ông hoàng thế gian này có thể nhấn vào. Hắn không nắm được gì nơi con để hắn điều khiển được con.

Hỡi các con yêu dấu, đó chính là tự do – đó là cách duy nhất để có tự do trên quả địa cầu này. Đó là cách duy nhất để thoát khỏi quả địa cầu này và thăng hoa lên một cõi cao hơn.

Đệ tử giả

Có những người tự coi mình là đệ tử của các chân sư đã thăng hoa, họ đã theo học nhiều đợt truyền pháp của các thầy, họ đã học các bài giảng của các thầy, các bài giảng về hơn nữa, về lựa chọn tốt hơn, nhưng họ là đệ tử giả. Họ đã biến các lời giảng của các thầy thành một hệ thống tín điều tinh tế qua đó ta chỉ cần đáp ứng một số yêu cầu vỏ ngoài – tỷ dụ như đọc cầu chú, dự các buổi lễ, dự hội nghị, nghiên cứu sách, hoặc nói chuyện hay ăn mặc một cách nào đó, và không lái xe màu đỏ, và tất cả những thứ vỏ ngoài khác – thì họ sẽ chắc chắn được thăng hoa một ngày nào đó. Họ nghĩ rằng một ngày nào đó, không biết do đâu, như một phép lạ, thì bỗng nhiên họ sẽ thăng hoa, mà không cần phải đối mặt với tự ngã của mình và lựa chọn trở nên hơn nữa bằng cách chọn nhìn vào những ảo tưởng của tự ngã và tháo gỡ chúng bằng cách chọn thực tại Ki-tô thay vì ảo tưởng nhị nguyên.

Không có cách nào để tự động thăng hoa cả, vì thăng hoa là một sự lựa chọn! Có một sự lựa chọn cuối cùng, nhưng trước khi con tới mức có thể lấy lựa chọn thăng hoa, thì con sẽ phải lấy nhiều nhiều lựa chọn khác. Vị huynh đệ yêu dấu của thầy là ngài Saint Germain đã chẳng nói rằng sự thăng hoa của ngài là kết quả của hơn một triệu lựa chọn đúng, mỗi lựa chọn là một lựa chọn hơn nữa thay vì kém hơn? Câu này không có nghĩa là Saint Germain đã tham gia một cuộc thi đố, một cuộc khảo hạch nào đó, trên trái đất này. Không có bài kiểm tra trắc nghiệm nào có thể bảo đảm sự thăng hoa của con. Các lựa chọn mà thầy nói ở đây là các lựa chọn sáng tạo, mà sáng tạo là gì vậy? Đó chính là cái hơn nữa. Đây là định nghĩa đơn giản nhất của sự sáng tạo mà con có thể tìm thấy. Cái gì hơn nữađó chính là sự sáng tạo.

Sáng tạo thật sự

Con lấy một lựa chọn sáng tạo khi con chọn là hơn nữa – khi con chọn con hơn cái gì mà người khác muốn con là vì họ muốn con trở về các khuôn nếp cũ của cái kém hơn. Con chọn không chấp nhận điều đó và thay vào đó, con chọn là hơn nữa và thể hiện điều này bằng cách thực sự vượt lên trên và chứng minh rằng cuộc sống có cái gì hơn là cứ lặp đi lặp lại những thói quen cũ như thị phi, đấu khẩu và tranh cãi.

Mình phải tự hỏi tại sao một người có thể mãn nguyện hay hài lòng khi suốt đời họ lặp lại một cách máy móc những khuôn nếp cũ như một cái đĩa nhạc bị rè.

Con yêu dấu, hãy suy gẫm điều này! Con hãy nhớ lại cái đĩa nhạc rè mà con được biết khi còn nhỏ – tuy rằng trong số các con có lẽ có nhiều người đã lớn lên vào thời đại mà các đĩa nhạc đã bị xếp lên đầu tủ để gom bụi. Con hãy nhớ lại lúc mình đang chờ đợi bài hát tiếp tục thì nó lại lặp lại, con mất bao lâu để nhận ra rằng có cái gì không ổn? Con mất bao lâu để bắt đầu cảm thấy hơi căng thẳng và muốn bài hát tiếp tục?

Con có thấy chăng là tâm của con được tạo tác với khả năng sáng tạo, và do đó có một phần tâm con không hài lòng với một cuộc sống cứ lặp đi lặp lại như một cái đĩa nhạc rè – trừ phi con đã bị rơi vào một trong những vòng lẩn quẩn do các thầy giả dựng lên để làm điên đảo con người. Những người bị rơi vào các vòng lẩn quẩn này không còn ý muốn tiến hơn nữa và do đó không thoát ra được các khuôn nếp cứ lặp đi lặp lại mãi. Nhưng con thì có thể thoát ra được, vì nếu không con đã không có mặt nơi đây – thậm chí là không có khả năng nghe được các câu nói này của thầy. Và, con yêu dấu, trong tâm con con biết rõ điều đó.

Bước ngoặt và lựa chọn con là

Đó là lý do tại sao thầy nói lại một lần nữa: là con đã đến chỗ con có thể thực sự vươn lên một mức hoàn toàn khác và biến việc đọc quyển sách này thành một bước ngoặt quyết định trong đời con. Mọi chuyện đều đã được an bày. Mọi nhân duyên đều đã có mặt. Con chỉ cần lựa chọn đúng và tiếp tục củng cố lựa chọn này trong tương lai để bất kể chuyện gì xảy ra con cũng sẽ không chịu đi xuống ngay khi cả nhân loại bị vòng xoáy của sợ hãi cuốn xuống, do tình hình kinh tế hay chiến tranh hay bất cứ biến cố gì khác gây nên. Con đã tự đưa mình đến chỗ có thể vĩnh viễn thoát khỏi lực kéo xuống của tâm thức quần chúng. Bất kể điều gì xảy ra bên ngoài sẽ không khiến con bị cám dỗ đi theo vòng xoáy đi xuống, ngược lại con sẽ tiếp tục cứ lên cao và lên cao nữa, luôn luôn chọn mình là hơn nữa, bất kể tình cảnh lúc đó như thế nào – tình cảnh này ở phạm vi riêng con hay phạm vi toàn cầu.

Con đã tới thời điểm đó. Con đang ở thời điểm giống như khi Giê-su bước đến đám người và nói với họ: “Hãy bỏ lưới xuống và theo ta, ta sẽ biến các ngươi thành những tay đánh lưới người.” Con đã sẵn sàng bỏ lưới của con, và các thầy sẽ biến con thành một tay đánh lưới người có khả năng cho mọi người thấy rằng quả thực có hơn nữa.

Con hãy lựa chọn trong tự do. Con đừng lựa chọn vội vã với cái tâm vỏ ngoài. Con hãy dùng việc đọc quyển sách này để đi vào nội tâm, để tiếp xúc phần cốt lõi trong con. Nếu con dùng ngoại tâm để lựa chọn thì con sẽ phải đấu tranh với các thế lực thế gian chống lại lựa chọn của con.

Con hãy cho mình đủ thời gian để lựa chọn. Con hãy dành đủ thời gian để đi vào bên trong mình cho tới khi con tìm lại lúc chính con chọn đầu thai vào thế giới này để mang tới ánh sáng và tình thương vô điều kiện của Thượng đế. Đó là sự lựa chọn, một lựa chọn tự phát tự nguyện, hoàn toàn hợp nhất, vô điều kiện mà không gì trên thế gian này có thể cưỡng lại. Chỉ khi nào con chọn từ mức độ đó của tâm con, thì sự lựa chọn mới bền vững và vĩnh viễn. Chỉ khi đó con mới , con mới vượt lên trên cái phản-là.

Khi các thầy, là các chân sư đã thăng hoa, đỡ đầu một pháp giảng hay phong trào nào, thì sự đỡ đầu này không máy móc tự động, như một số đệ tử đã lầm tưởng, mà là một sự đỡ đầu sáng tạo. Các thầy sẽ không đỡ đầu hoặc củng cố những lựa chọn được làm với ngoại tâm. Các thầy sẽ không củng cố nỗ lực của con khi con chỉ muốn cho mình dáng vẻ người tâm linh bằng cách áp dụng các quy tắc vỏ ngoài một cách máy móc. Các thầy sẽ củng cố những lựa chọn sáng tạo của con, những lựa chọn được làm từ quan điểm nhất nguyên.

Đó là lời nguyện của thầy, đó là tặng vật của thầy cho con ngày hôm nay. Thầy cống hiến cho con sự tự do trọn vẹn của tình thương vô điều kiện của thầy để con chọn. Bất kể con chọn thế nào, con sẽ vẫn có tình thương vô điều kiện của thầy. Vì nếu không như thế, thì tình thương của thầy đâu có vô điều kiện, và như vậy thì thầy đâu phải là một chân sư đã thăng hoa. Một người thăng hoa là người hoàn toàn tự do, và con cũng được tự do khi con cho mọi sự sống được quyền tự do lựa chọn, vì đó là quyền mà Thượng đế đã ban cho họ.

Thầy cảm ơn con đã chú tâm đọc bài này, thầy cảm ơn con đã sẵn lòng làm cánh cửa rộng mở đón nhận đợt trao truyền này giúp nó đi sâu vào tâm thức đại chúng toàn cầu. Nó thực sự đã tạo nên những làn sóng kinh động các quan niệm chối bỏ quyền lựa chọn, không muốn lựa chọn, không muốn lấy một lựa chọn thực sự thay vì một phản ứng được lập trình. Đó chính là tâm thức mà thầy muốn phá vỡ. Một lần nữa, thầy cảm ơn con, và thầy niêm con yêu dấu của thầy trong ngọn lửa của Ý chí Thượng đế – cũng là ý chí của Thượng đế bên trong con, của Thượng đế mà con .

Hãy chọn vũ trụ song song nơi con muốn sống

Bài giảng của chân sư thăng thiên Giê-su qua trung gian Kim Michaels, ngày 2/11/2008.

[Trước bài truyền đọc, cử tọa đã lắng nghe bải Hợp xướng Hallelujah từ tác phẩm Messiah của G. F. Handel]

“Lạy đức Chúa Trời ở Trên Cao ngự trị toàn năng”. Đó là lời bài hát mà các con vừa nghe, trích từ Kinh thánh. Nhưng ta, Giê-su, đã không đến đây để đánh thức nhân loại về đức Chúa Trời ở Trên Cao là đấng toàn năng. Ta đã đến đây để đánh thức loài người về Thượng đế nội tâm – là đấng tôn trọng Định luật Tự quyết mà chính ngài đã ban ra, và vì vậy ngài không có ý kiểm soát con. Ngược lại, ngài tìm cách giúp con biểu lộ tất cả những gì con là, tất cả những gì con đã được tạo ra để là – thậm chí để con là nhiều hơn cả khi con được tạo ra. Bởi vì Thượng đế của con yêu thích được ngạc nhiên khi nhìn thấy khả năng sáng tạo của những phần nối dài của ngài, con yêu dấu.

Ngài không phải là một bạo chúa trên trời muốn con phải tuân theo một hệ thống tín ngưỡng nào, một nghi thức hay nghi lễ vỏ ngoài nào quy định  cách hành xử của con, để hai thứ đó gặp nhau khi con cầu nguyện hay thờ phượng. Đức Chúa Trời ở Trên Cao – có nghĩa là Thượng đế ở một tầng rung động cao hơn vũ trụ vật chất – vị Chúa Trời đó, vị Thượng đế đó, muốn được biểu lộ xuyên qua con trong một dòng chảy tự nhiên và sáng tạo, một dòng chảy biểu hiện sự sống dồi dào trên địa cầu theo những phương cách luôn luôn mới mẻ.

Ki-tô vượt khỏi mọi quyền uy trên địa cầu

Không phải Thượng đế muốn kiểm soát cách con suy nghĩ và hành xử, mà những kẻ đã mưu toan tự đặt mình làm thần thánh trên địa cầu – hay là vị đại diện duy nhất của Thượng đế trên địa cầu – mới muốn như vậy. Chúng đã len lỏi vào làm thượng tế ở đền thờ – trong sự tha hóa thái cực Alpha của lớp thượng lưu quyền lực. Và chúng đã trở thành kẻ đổi tiền ở đền thờ – trong sự tha hóa của tự ngã, sự tha hóa của khía cạnh nữ, của thái cực Omega.

Luôn luôn đã từng có hai nhóm chính trong lớp thượng lưu quyền lực và các thày giả: những kẻ làm tha hóa lực lan ra của Cha, và những kẻ làm tha hóa lực co lại của Mẹ. Và trong nhiều trường hợp, chúng hình thành một liên minh vô đạo, và con có thể thấy điều này trải bày ra nơi đây tại châu Âu suốt nhiều thế kỷ. Con hãy trở lại với bài hát con vừa nghe hồi nãy, “Vua của các vị vua, Chúa của các vị chúa.” Đấy, câu đó nguyên thủy có nghĩa là Ki-tô vượt khỏi mọi quan niệm và mọi hình chạm do tâm thức phản Ki-tô tạo ra, và do đó, Ki-tô vượt khỏi mọi quyền uy trên trái đất, cho dù đó là quyền uy của vua hay hoàng đế, của chúa hay giáo hoàng, của linh mục hay hồng y hay giám mục. Cho dù là ai cũng không quan trọng, vì Ki-tô vượt khỏi tất cả những người đó. Bởi vì Ki-tô không thể bị tha hóa bởi tâm thức nhị nguyên, Ki-tô không thể bị ép uổng vào một chiếc hộp tư duy do tâm thức phản Ki-tô tạo ra, mà như các chân sư đã dạy nhiều lần, là một tâm thức dựa trên ảo tưởng tách biệt, trong khi Ki-tô thì dựa trên thực tại của duy nhất, là sự duy nhất của mọi sự sống.

Trong duy nhất, không ai là chúa hay là vua trên đầu người khác

Cho nên con thấy đó, khi sự sống là Một thì không có ai nắm quyền kiểm soát. Không ai là chúa trên đầu người khác, không ai là vua trên đầu người khác. Khi người Israel thuở xưa đòi một vị vua, họ chỉ củng cố cho ảo tưởng tách biệt mà thôi – và kỳ thực, không phải người dân Israel đòi vua mà là lớp thượng lưu quyền lực rắp ranh thời đó đã đòi vua, là nhóm người thèm khát quyền lực của các thày thượng tế và muốn tranh giành quyền lực đó. Chúng làm vậy do sự tha hóa của khía cạnh Omega khiến chúng muốn kiểm soát đời sống hàng ngày của người dân, trong khi các thày thượng tế thì muốn kiểm soát tâm trí người dân. Ở đây tại châu Âu, quan niệm cho rằng Ki-tô là vị Vua của mọi vua đã bị tha hóa đến độ chính các nhà vua cũng bắt đầu tuyên bố mình là đại diện của Ki-tô, rằng họ làm trung gian giữa dân chúng và Ki-tô, và Ki-tô đã phong cho họ làm vua, phong cho đứa con trưởng của vua cũ được nối dõi làm vua mới.

Đấy, nếu con đi ngược về những thời cổ xưa thì thuở đó người ta cũng có vua, nhưng người ta không đơn giản phong con của vua lên làm vua. Vua thường được phong chức qua sự môi giới của cõi tâm linh, cho dù đó là một vị tiên tri hay một tiến trình mà qua đó Tánh linh có thể phong vua. Thường khi, tiến trình đó phong một người đã ra đời và lớn lên như một thường dân làm vị vua kế tiếp, hầu vị vua đó biết rõ cuộc sống dân gian là thế nào, thay vì được sinh ra trong lâu đài quyền quý và ngăn cách khỏi quần chúng bình thường, rồi lớn lên trong một môi trường khép kín để được dạy dỗ cho trở thành gần như điên cuồng – nếu có thể nói như vậy theo nghĩa là vô cảm trước sự khốn khổ của dân chúng. Đây chính là một trong những vấn nạn to lớn, có lẽ là vấn nạn lớn trên địa cầu, đặc biệt tại Âu châu.

Tìm Ki-tô Hằng sống trong vương quốc nội tâm

Theo nhiều cách, châu Âu đã được hoạch định để trở thành cái nôi cho những luồng tư tưởng mới, những phát minh mới, những triết lý và ý thức hệ mới, có khả năng đem lại tiến bộ và tự do cho người dân. Và chính vì đó là mục đích thiêng liêng cho vùng đất này mà các thành viên của lớp thượng lưu quyền lực – cả hai nhóm thượng lưu quyền lực, nhóm đang nắm quyền và nhóm rắp ranh muốn nắm quyền – đã tụ tập ở đây và âm mưu phân rẽ mọi người với nhau, và cũng phân rẽ mọi người với Thượng đế nội tâm của họ.

Đó là mô thức mà con thấy chúng sử dụng, lặp đi lặp lại trên lục địa này, và cũng là mô thức được Giáo hội Công giáo hoàn chỉnh một cách xuất sắc khi họ lạm dụng lời dạy của ta về vương quốc nội tâm để tự đặt mình làm kẻ đại diện tinh thần cho Ki-tô trên địa cầu. Họ bảo rằng con chỉ có thể được cứu rỗi và đến được với Ki-tô qua trung gian hệ thống quyền chức của Giáo hội.

Con yêu dấu, đúng thật là con chỉ đến được với Ki-tô qua một hệ thống thứ bậc – và con sẽ thấy là chúng tôi đã thường nói đến việc con xem mình là một thành phần của đoàn chưởng giáo của Ánh sáng – nhưng như ta đã đến để chứng tỏ cách đây 2000 năm, con không cần một hệ thống quyền chức nào trên trái đất để khẳng định sự hợp nhất của con với đoàn chưởng giáo Ánh sáng. Bởi vì Nước Trời ở trong chính con và con nắm chìa khóa của hiểu biết, con có khả năng biết được sự thật trong chính tim con. Và do đó, con không cần đến một thẩm quyền bên ngoài nào để quy định những tín điều và học thuyết mà con phải nghe theo, dựa trên cách diễn giải từng chữ của một bộ kinh đã trở thành lỗi thời trước khi nó được viết xuống.

Bất cứ kinh điển nào cũng lỗi thời trước khi có thể được viết xuống

Chân sư MORE có nói là nếu con vẽ bức chân dung của thày, thì trước khi sơn khô, thày đã tự thăng vượt rồi. Đúng vậy, ta có thể cam đoan với con là ta, Giê-su, đã tự thăng vượt rất nhiều lần trước khi những vị ghi chép Phúc âm ban đầu quyết định đặt bút lên giấy để kể lại cuộc đời của ta. Ngay từ buổi đầu, Giáo hội Công giáo đã đặt làm nền tảng quan niệm giả trá cho rằng người ta có thể bắt ép Ki-tô phải tuân theo những ý tưởng của thế gian, những tin tưởng, những hộp tư duy, những hình chạm của thế gian. Họ đã mưu toan biến Ki-tô Hằng sống thành một hình chạm, và họ đã thành công lôi kéo nhiều người thờ phượng hình tượng đó. Nhiều dòng sống đã không ngừng thờ cúng hình tượng đó suốt 2000 năm qua, hết kiếp này sang kiếp khác, khi họ lại đầu thai trong một nền văn hóa Cơ đốc giáo và cứ tiếp tục phải sống mãi với hình tượng cứng nhắc, quan điểm cứng nhắc đó về Ki-tô.

Thử hỏi một dòng sống sẽ phải bỏ ra bao nhiêu kiếp để ngồi trong một nhà thờ Cơ đốc – ngước nhìn lên tượng Ki-tô bị đóng đinh nơi chính điện – trước khi dòng sống đó bắt đầu cảm thấy là chắc hẳn thông điệp nội tâm của Ki-tô phải nhiều hơn như vậy? À con yêu dấu, đó là một câu hỏi mà ước chi ta có thể trả lời. Nhưng ta nhìn xuống nhân loại và ta phải gãi đầu mà nói: “Làm thế nào mà họ chưa chán ngấy? Làm thế nào mà họ vẫn còn ngồi đó mỗi ngày Chúa nhật, hát cùng những bài thánh ca đó, lắng nghe cùng những bài thuyết pháp đó từ miệng cùng vị linh mục đó – là vị đã nghe theo tiếng gọi đời mình để mỗi Chúa nhật lại đọc đi đọc lại cùng một bài thuyết giảng?” Vị linh mục đó có thể nghĩ mỗi bài giảng đều khác nhau, nhưng đó là cùng một bài giảng, vì nó chỉ làm đặc cứng hình chạm về một đấng Ki-tô bên ngoài, một đấng Ki-tô sẽ trở lại một ngày nào đó để cứu rỗi mình. Nhưng ta muốn con xem ta là Ki-tô nội tâm, là Ki-tô sẽ giúp con tự thăng vượt bản thân để con trải nghiệm được Nước Trời ngay nơi con đang đứng.

Vật lý lượng tử: sự tương tác giữa tâm thức và Tấm gương Vũ trụ

Vậy đâu là tinh túy của thông điệp mà ta giảng dạy 2000 năm về trước? À, con hãy cho ta nhảy vọt trong tâm thức vào thời đại hiện tại để ta giải thích cho con thông điệp của Ki-tô có thể được hiểu như thế nào qua các khám phá của cơ học và vật lý lượng tử.

Ngành vật lý lượng tử đã khám phá và chứng minh là khi con tương tác với vũ trụ vật chất, sự tương tác đó không là tương tác vật lý – nó không vật chất, vì vũ trụ được tạo bằng những hạt hạ nguyên tử nhỏ bé mà thực chất là sóng năng lượng – và tâm thức con có khả năng tương tác với chúng, nghĩa là tâm thức con có khả năng tương tác với tầng cấp cơ bản nhất của vật chất. Và đó, ngay đó, là bằng chứng về những gì ta đã cố giải thích cách đây 2000 năm qua câu: “Hãy làm cho người khác những gì con muốn người khác làm cho con.”

Vì con có thấy chăng, “những gì con làm cho người khác” là một cách biểu đạt của tâm thức con? Và tâm thức con tương tác với tầng cấp cơ bản nhất của vật chất, là cái mà các chân sư gọi là Tấm gương Vũ trụ. Điều mà vật lý lượng tử đã khám phá là trước khi một nhà khoa học thực hiện một quan sát, thì không có hạt vật chất nào đang thị hiện, không có hạt nguyên tử nào đang thị hiện. Con không thể xác định vị trí cùng động lượng chính xác của hạt nguyên tử, bởi vì trước khi quan sát được thực hiện, hạt đó không hề hiện hữu như một định lượng chính xác, mà nó chỉ hiện hữu như một xác suất, một tiềm năng – hơn thế nữa, có nhiều tiềm năng như vậy đang hiện hữu. Và các khoa học gia phát hiện ra một tính bất định cơ bản gắn chặt với bản chất của vũ trụ. Điều này trái ngược hẳn với thế giới quan được đề xướng bởi khoa học duy vật lẫn đạo Cơ đốc truyền thống, và thậm chí trước đó nữa, bởi các tôn giáo truyền thống như đạo Do thái mà ta đã đến để đổi mới.

Hoặc nữa, còn có quan điểm cho rằng con không có ảnh hưởng gì trên cõi vật chất, rằng Thượng đế đã tạo ra thế gian y như vậy, khiến cho biết bao người bị hút vào ảo tưởng coi các điều kiện của thế gian là không thể thay đổi. Vào thời Trung cổ, con người nhìn vào đau khổ của mình rồi kêu gào: “Tại sao Thượng đế lại tạo ra một thế giới khổ đau như thế này?” Nhưng Giáo hội chỉ đưa ra được một câu trả lời: “Đó là một bí ẩn, chúng ta không thể biết được. Chắc hẳn đó phải là ý muốn của Thượng đế muốn chúng ta đau khổ, cho nên chúng ta nên bằng lòng với đau khổ của mình và đừng bắt chước những gì Ki-tô đã nêu gương – biến nước thành rượu, vực cho người chết sống lại, chữa lành kẻ bệnh tật, đi bộ trên mặt nước của tâm thức con người và nâng tâm thức mình lên để trở thành chất rượu của Tâm thức Ki-tô.”

Con có thấy sự điên rồ ở đây chăng? Và con thấy là khoa học đã chứng minh đúng sự thật rằng Thượng đế đã ban cho con người quyền ngự trị trên trái đất, ngài đã ban cho họ quyền tự quyết, và ngài đã ban cho họ một cái tâm có khả năng tương tác với chính Tấm gương Vũ trụ – qua đó những gì họ phóng chiếu lên tầng cấp cơ bản nhất của vật chất sẽ chính là những gì được trình chiếu ra thành hoàn cảnh vật lý nơi họ sinh sống.

Tâm là một chiếc máy thu thanh

Điều mà các nhà vật lý phát hiện là trước khi họ quan sát một hạt nguyên tử, nguyên tử đó không hiện hữu như một hạt, nhưng nó có tiềm năng thị hiện ra ở một vị trí nào đó. Họ có thể tính toán xác suất hạt nguyên tử có thể thị hiện ở một vị trí, nhưng họ không thể biết chắc chắn cho tới khi họ thực hiện quan sát. Tại sao như vậy chứ, con yêu dấu? Là vì chỉ khi nào tâm thức của con tương tác với tầng cấp sâu thẳm của thực tại mà Thượng đế đã tạo ra, chỉ khi đó thì vật mới thị hiện ở mức rung động nơi tâm thức con đang tự đồng hóa.

Như chúng tôi đã có nói, tâm con giống như một máy thu thanh có khả năng bắt sóng nhiều đài phát thanh khác nhau. Nhưng hầu hết mọi người trên địa cầu đã bị điều kiện hóa để điều chỉnh tâm mình, khiến tâm chỉ bắt được quang phổ rung động của vũ trụ vật chất – nó chỉ bắt được đài phát thanh của vũ trụ vật chất mà thôi. Họ bị điều kiện hóa để nghĩ đó là tầng cấp thực tại duy nhất mà họ có thể trải nghiệm, và vượt khỏi cái đó thì không có gì hiện hữu. Hoặc họ nghĩ là có một cái gì vượt ra ngoài, nhưng họ không thể tự ý liên lạc với nó trong tim họ, bởi vì chỉ có linh mục hay giáo hoàng mới có chiếc radio to hơn có khả năng bắt sóng của thiên đàng. Con yêu dấu, ta nói với con là tại toà thánh Vatican hay bất kỳ nơi nào khác, không hề có một chiếc siêu radio nào cả. Bởi vì chỉ có một máy thu thanh duy nhất – một loại máy thu thanh duy nhất trên trái đất này – là cái nằm ngay trong con tim mỗi người, là cái mà mỗi con đều mang trong tim mình.

Con yêu dấu, đó là cách duy nhất con hòa điệu được với thiên đàng. Và những ai cả quyết điều ngược lại chỉ đơn giản là đại diện cho lớp thượng lưu quyền lực đang tìm cách kiểm soát nhân loại, với tâm trạng tách biệt khỏi Thượng đế của chúng. Và chúng biết là sau cùng hết, chúng chỉ có thể kiểm soát được con qua tâm trí bằng cách khiến con tin rằng không có gì hiện hữu bên ngoài nhà tù nơi con đang cư ngụ.

Hoàn cảnh cuộc sống được trải nghiệm theo trạng thái tâm thức của mình

Trở lại với vật lý lượng tử, có một thuyết trong vật lý lượng tử bảo rằng khi một quan sát được thực hiện, thì một sự kiện hay một hạt nào đó trở thành một biểu hiện vật lý trong vũ trụ này. Như vậy câu hỏi được đặt ra là: “Vậy thì các tiềm năng kia có xác suất thị hiện, chúng đã biến đi đâu? Liệu chúng chỉ đơn giản biến mất khi dạng sóng co sụp, hay có thể nào mỗi tiềm năng đó được thị hiện trong một vũ trụ song song?”

Thuyết này có tên là “cách diễn giải đa thế giới”, cho rằng có hằng hà sa số vũ trụ. Và mỗi lần con làm một chọn lựa thì cũng có một bản sao của chính con đang làm một chọn lựa khác trong số các chọn lựa tiềm năng mà con có. Nếu con chọn A, bản sao của con sẽ chọn B, và nó sẽ sống trong một vũ trụ song song để trải nghiệm hệ quả của chọn lựa đó. Con yêu dấu, chuyện này không thực đâu, bởi vì con là một Bản thể, một cái Là duy nhất. Và ta có thể cam đoan với con là ngay cả Thượng đế cũng đã thấy được là con khó lòng nào mang vô số phiên bản như vậy mà vẫn duy trì được một ý niệm toàn vẹn nào đó. Cho nên con chỉ là một cái Là duy nhất, nhưng tất nhiên cái Là đó, Bản thể đó, có nhiều tầng cấp.

Cho nên thực tế là nếu con chọn một chọn lựa nào đó ở đây trong cõi vật lý, thì con không chỉ trải nghiệm hệ quả của chọn lựa đó trong tâm ý thức của con – bởi vì cái tâm rộng lớn của con bao gồm cả các cõi cảm xúc, lý trí và bản sắc của hành tinh địa cầu. Và con sẽ cũng trải nghiệm hệ quả các chọn lựa của con ở các tầng cấp đó, tùy theo trạng thái tâm thức và con tự đặt mình ở đâu. Bởi vì như thày Maitreya đã giải thích trong sách của thày, tuy chỉ có một tầng cấp trong vũ trụ vật lý, nhưng có nhiều tầng cấp trong các cõi cảm xúc và lý trí, và ngay cả cõi bản sắc – tức cõi êthe – cũng có một số phân chia.

Con là một Bản thể duy nhất hiện hữu trong nhiều chiều kích

Con rất có thể sống trên địa cầu trong một thân xác vật lý nhưng lại mang một trạng thái tâm thức thấp khiến con hòa điệu cảm thể với một tầng khá thấp của cõi cảm xúc. Cho nên hoàn toàn có khả năng là con trải nghiệm một sự cố vật lý nào đó, và trong tâm con, trải nghiệm đó trở thành rất tiêu cực và bị chi phối bởi lòng sợ hãi. Trong khi đó, một người khác có trạng thái tâm thức cao hơn hoà điệu với những tầng cao hơn của cõi cảm xúc, có thể kinh qua cùng hoàn cảnh vật lý của con nhưng trải nghiệm của họ thì khác hẳn – một trải nghiệm ít sợ hãi hơn hẳn.

Điều ta muốn trao cho con ở đây là khái niệm rằng con là một Bản thể duy nhất, một cái Ta duy nhất, nhưng con hiện hữu trong nhiều chiều kích. Và con có thể xem các tầng vật lý, cảm xúc, lý trí và bản sắc của vũ trụ vật chất là những vũ trụ song song, những thế giới song song. Nơi đây trong cõi vật lý, cơ thể của con có thể có một số hành động, nhưng điều sẽ định đoạt trải nghiệm sống của con không phải là hành động vỏ ngoài, mà thực sự là cách con cảm nhận hành động đó, hay hệ quả của hành động đó, cách con trải nghiệm hoàn cảnh của con như thế nào.

Điều ta đang cố giải thích cho con là có một thực tế ở đây, để khi con nhìn vào nhân loại, con thấy được là có nhiều nhóm người có thể được xếp trên một cái thang theo tầng tâm thức của họ. Và mỗi tầng như vậy – nếu có thể nói như thế – đang sống trong một vũ trụ song song. Bởi vì mặc dù tất cả mọi người đều có một cơ thể vật lý, nhưng trong tâm thức họ lại hòa điệu với những tầng khác nhau của cõi cảm xúc và lý trí. Và tầng cấp nơi họ đang bắt sóng sẽ định đoạt cách nhìn của họ về thế giới vật chất cũng như cách họ trải nghiệm cuộc sống – nó sẽ quyết định trải nghiệm sống của họ sẽ như thế nào.

Tâm thức trên thang tần số cao hay thấp

Điểm này liên quan rất nhiều đến lời dạy mà ta đã ban ra trong thời gian qua, tức là con có thể chia loài người thành ba lớp: lớp 10% trên cùng là những người có nhận thức tâm linh cao nhất, lớp 10% dưới cùng là những người vị kỷ nhất, chỉ chú trọng đến bản thân, và số 80% còn lại trong quần chúng nói chung nằm đâu đó ở giữa. Ta muốn con hiểu ở đây là điều định đoạt vị trí của một người trên cái thang nói trên không phải là quyền lực vỏ ngoài mà là trình độ tâm thức của người đó.

Hiển nhiên, những người nắm nhiều quyền lực nhất trên địa cầu không nhất thiết – và thực ra cũng rất hiếm hoi – nằm trong lớp 10% trên cùng. Nhưng lớp 10% trên cùng này không hề cao trội hơn mọi người khác, bởi vì muốn là thành phần của 10% trên cùng, con phải khắc phục được nhị nguyên cũng như nhu cầu xem mình tốt đẹp hơn người. Con cũng không được rơi vào đối nghịch của nó là sự khiêm tốn giả dối, mà con bước vào nhận thức thực tế mà chúng tôi đã nói đến trong các bài truyền đọc vừa qua trong hội nghị này, là con chỉ đơn giản nhận ra mình là ai, rằng mình là một người đồng sáng tạo cùng với Thượng đế. Đó là điều sẽ định đoạt con có nằm trong số 10% trên cùng hay không. Cho nên con không được cho phép tự ngã biến lời dạy này của chúng tôi thành một lời dạy về cao trội, rồi con cảm thấy tự hào, bởi vì nếu vậy thì con vẫn chưa hiểu được lời dạy này đâu.

Quả thực là có những người đã hoà điệu tâm thức mình với các tần số cao hơn, với những đài phát thanh truyền rải chân lý từ cõi các chân sư thăng thiên. Và như vậy, họ cũng nâng cao tâm thức của họ đến mức họ có thể bắt sóng một đài khác hơn là đài phát thanh mà đa số con người sử dụng, chắc chắn khác hơn lớp 10% dưới cùng thường chỉ bắt được đài phát thanh được gọi là địa ngục.   

Bởi vì con thấy đó, quả thực có địa ngục hiện hữu trong cõi cảm xúc. Đó là cõi của những người đã trở thành vị kỷ – đã bị nuốt sống bởi lòng oán giận của họ đối với Thượng đế cũng như đối với bản thân họ – đến độ họ đã tạo ra một cõi nơi oán hận trở nên mãnh liệt, sôi bỏng và được trải nghiệm như những ngọn lửa địa ngục thiêu đốt họ trong nỗi đau đớn triền miên. Đối với những con người bị mắc kẹt trong cõi đó, cho dù họ bị dằn vật triền miên như vậy, nhưng họ không luôn luôn nhận thức được điều đó, vì họ bị cuốn hút trong nỗi oán giận Thượng đế đã tiêu hủy khả năng nhận biết của họ đến độ họ không còn nhận ra là nó khó chịu đến chừng nào, và họ mong muốn thoát ra khỏi đó đến chừng nào.     

Tâm thức là một lực hút

Khi con nhìn vào cái thang của lớp 10% dưới cùng, 10% trên cùng và 80% ở giữa, con thấy trên thang đó có nhiều tầng cấp khác nhau. Và khi con nhìn những người hiện đang đầu thai trong số 10% dưới cùng, con sẽ thấy là những người ở các tầng cấp thấp nhất hiện thân cho một trạng thái tâm thức đặc thù. Những người này hình thành một lực hấp dẫn, một trọng lực, tìm cách lôi kéo tâm trí của mọi người khác xuống tầng tâm thức của họ.

Họ làm vậy không chỉ xuyên qua tâm họ, mà họ làm vậy xuyên qua hành động, bằng cách dính dấp, lôi kéo mọi người vào những cuộc chiến hầu mọi người bị mắc bẫy trong chiến tranh, mắc bẫy trong giao tranh. Và mặc dù có người đã vươn lên được trong danh dự, nhưng nhiều người khác bị rơi xuống những loại xu hướng tồi tệ như thú vật, chẳng hạn họ có thể giết bất cứ ai xem chừng đang cản đường họ, hay chiếm một ngôi làng rồi hãm hiếp tất cả phụ nữ trong làng, hay hoàn toàn coi thường mạng sống với nhiều cách khác nữa. Và như vậy, họ kéo con người xuống mức của thú vật, và họ kéo cả những ai nhìn vào hành vi tàn ác đó rồi nổi giận và tìm cách trả thù. Họ tạo ra một vòng xoáy ốc hướng hạ, và mọi người bị kéo xuống thấp hơn và thấp hơn nữa.     

Có những con người trong số 10% dưới cùng sống trong một vũ trụ đặc thù mà con là người tâm linh không thể nào tưởng tượng nổi. Thật ra ta không khuyến khích con cố tưởng tượng ra cách họ trải nghiệm cuộc sống như thế nào. Bởi vì chính ta đã bước xuống địa ngục – nghĩa là ta đã bước xuống mức tâm thức của họ để tìm cách đưa họ đi lên – nhưng ta chỉ làm công việc đó sau khi ta đã tái sinh, cho nên ta đã rũ bỏ xong thân xác cùng với tâm thức phàm phu. Và chắc chắn ta không khuyến khích con bước xuống tầng mức đó khi con còn đang hiện thân trong một cơ thể vật lý. Chuyện đó chỉ dành riêng cho một số rất ít người, và vì vậy con cần nỗ lực nâng cao tâm thức của mình thay vì đưa nó xuống thấp… trừ khi, tất nhiên, nếu con cần đi xuống để xem xét chính tâm lý của mình trong tiền kiếp và tháo gỡ một quyết định mà con đã lấy khi con còn ở một mức tâm thức thấp hơn. Nhưng con không hòa điệu với tâm thức của người khác, vì con không cần tháo gỡ quyết định của họ, bởi vì chỉ có họ mới làm được việc đó mà thôi.

Lớp 10% trên cùng phải đem lại thay đổi tích cực

Thông điệp mà ta muốn mọi người hiểu ở đây là Thượng đế đã giao cho con người quyền ngự trị trên trái đất. Những ai nằm trong số 10% dưới cùng là những kẻ đui mù, và họ là những kẻ mù đang cố dẫn đầu những kẻ mù khác là quần chúng nói chung. Họ hung hãn, họ hoàn toàn vị kỷ, và con không thể chờ đợi là họ sẽ bỗng dưng thức tỉnh rồi bắt đầu nâng cao tâm thức của họ hay nâng cao tâm thức lớp 80% quần chúng.

Ta không đang nói là đã không có ai trong số 10% dưới cùng từng thức tỉnh, vì chuyện đó đã từng xảy ra nhưng chỉ cho một số rất ít. Cho nên điều ta muốn nói là con không thể chờ đợi những thay đổi tích cực cho hành tinh này từ lớp 10% dưới cùng đó. Vậy thay đổi tích cực phải đến từ đâu? Nhìn vào lớp 80%, con sẽ thấy họ thường theo chân người khác, họ không có một ý thức về cái ta đủ mạnh để đi ngược lại số đông, để từ chối chui vào cái khuôn do xã hội quy định. Vậy thì thay đổi tích cực phải đến từ đâu? Chỉ có thể từ lớp 10% trên cùng, con yêu dấu, và đây là điều con cần nhận ra.

Con hãy nhìn vào ví dụ châu Âu thời Đệ nhị Thế chiến, một cuộc xung đột giết hại hàng triệu người trên lục địa này. Hàng triệu người bị mất người thân yêu, nhà cửa hàng triệu người bị phá hủy, và cả thành phố của họ cũng bị tàn phá, cả quốc gia của họ bị tàn phá. Thế nhưng khi con đi tới một số nơi khác trên cùng lục địa châu Âu, con sẽ tìm thấy nhiều người vẫn sống cuộc sống gần như bình thường trong suốt 5 năm của cuộc chiến. Tại sao vậy, con yêu dấu? Vì họ ở một tầng tâm thức khác so với những người bị liên lụy trực tiếp vào cuộc chiến.

Con không nên tin là mọi chuyện xảy ra chỉ xảy ra như vậy. Tất cả mọi sự xảy ra là sự thị hiện của tâm thức. Có lý do khiến cho một số người tụ hợp lại và đầu thai trong cùng một khu vực, trong cùng những khu vực địa lý, và nơi đó họ đã bị trực tiếp liên lụy vào cuộc chiến. Có lý do khiến cho một số người khác đầu thai ở những nơi khác tại Âu châu và không bị liên hệ trực tiếp đến như vậy. Có một lý do cho sự thể này, và đó là mức tâm thức của họ. Cho nên điều ta đang cố giải thích là ngay cả trong một cuộc xung đột khủng khiếp như Đệ nhị Thế chiến, con sẽ tìm thấy những con người ở những tầng tâm thức khác nhau và họ sẽ có những trải nghiệm rất khác nhau về các biến cố vật lý.   

Vũ trụ song song trong tâm thức

Ngày nay, các con là những người tâm linh – nếu có thể nói như thế này – đang sống trong một vũ trụ song song so với số đông của nhân loại, cũng như so với lớp 10% dưới cùng. Con hãy suy ngẫm sự kiện con đang ngồi trong căn phòng này đây, trong tu viện của một dòng Cơ đốc giáo rất lâu đời với truyền thống tổ chức rất chặt chẽ, cố định. Con hãy suy ngẫm sự kiện con đang ngồi đây lắng nghe một người tự nhận là mình đang nói giọng nói của Giê-su đích thực, và cùng lúc đó ở dưới kia có những vị tu sĩ của dòng tu này đang cử hành thánh lễ ngày Chúa nhật, và họ cũng tự nhận là họ đang thờ phượng Giê-su Ki-tô đích thực, và chắc hẳn họ sẽ vô cùng sửng sốt nếu họ thực sự hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Con có thấy chăng là ngay cả khi con gần gũi như vậy trên phương diện địa lý, con vẫn có thể đang sống trong những vũ trụ song song trong tâm con?    

Cho nên ý tưởng đến từ nền vật lý lượng tử về các vũ trụ song song không sai, duy chỉ có điều đó không phải là những vũ trụ vật lý song song – đó không phải là những vũ trụ song song trong quang phổ rung động vật chất – mà là những vũ trụ song song trong tâm thức. Và đây chính là điều kỳ diệu của hành tinh địa cầu trong cõi vật chất. Nó cho phép mọi người – như thày Maitreya giải thích tường tận hơn trong sách của thày – ở cùng một vị trí địa lý nhưng lại ở trong những vũ trụ song song trong tâm thức.   

Quả vị Ki-tô dời chuyển toàn bộ quang phổ tâm thức

Điều này có nghĩa là có một sự tương ứng giữa vũ trụ song song nơi con sống trong cương vị một người tâm linh, với vũ trụ song song mà lớp 10% dưới cùng trải nghiệm. Có một quy luật của Thượng đế định rằng trước khi một biểu hiện nhị nguyên – một biểu hiện của bóng tối, của xấu ác – có thể được loại bỏ khỏi địa cầu, thì trong số 10% trên cùng phải có một số người đã nâng cao tâm thức tới mức họ đã tự giải thoát khỏi các khía cạnh của tự ngã đang được trình chiếu ra bên ngoài thành các biểu hiện đó của bóng tối.

Họ phải giải thoát khỏi các khía cạnh đó, nhưng họ cũng phải đứng thẳng lưng và tuyên bố: “Biểu hiện này của xấu ác không thể nào chấp nhận được nữa trong thế giới của tôi!” Chỉ khi nào con đứng trên Tảng đá của Ki-tô – vì con đã sẵn lòng loại bỏ cái xà trong mắt con, cái khía cạnh đó của tự ngã đang được trình chiếu vào thị hiện – chỉ khi đó, chỉ khi con đứng trên Tảng đá của Ki-tô, thì con mới có thẩm quyền – hay có thể nói, con mới trao cho Thượng đế thẩm quyền – để loại trừ biểu hiện xấu ác đó khỏi hành tinh, và loại bỏ những kẻ không chịu tự nguyện nâng tâm thức mình lên cao hơn nó.

Con có thấy chăng đây chính là cách tiến bộ xảy ra trên hành tinh này? Phải có những người trong số 10% trên cùng đã đạt đến trình độ quả vị Ki-tô tương ứng với trình độ tha hóa của số 10% dưới cùng. Và chỉ khi nào nhân loại có đủ túc số những con người như vậy – một lượng “tới hạn” những người đã đạt đến mức đó của quả vị Ki-tô – thì hiện tượng tha hóa ở mức đó mới có thể được loại bỏ. Và như vậy, toàn bộ quang phổ tâm thức được dời chuyển lên cao hơn. Nếu con nhìn vào quang phổ của tâm thức con người trên địa cầu, con sẽ hiểu tiến bộ xảy ra như thế nào. Toàn bộ quang phổ được nâng lên cao hơn, và lúc bấy giờ, không những lớp 10% trên cùng có khả năng bước lên một bước cao hơn, mà số 10% dưới cùng cũng không thể bước xuống thấp hơn một mức nào đó vì khi đó họ sẽ bị loại khỏi địa cầu.

Đây là cách duy nhất mà tiến bộ có thể xảy ra. Tiến bộ không thể xảy ra một cách nào khác. Nó không thể xảy ra qua vũ lực. Nó không thể xảy ra do một quốc gia chuyên chế chinh phục cả thế giới rồi cố thiết lập vương quốc Thượng đế bằng vũ lực. Nó không thể xảy ra do một tôn giáo chế ngự cả địa cầu. Nó không thể xảy ra cách nào khác hơn là qua một sự chuyển đổi tâm thức, mà qua đó những ai mang tiềm năng phải đứng dậy, phải thỉnh lấy quả vị Ki-tô của mình, phải thanh tẩy tâm mình cho không còn một số biểu hiện của tâm thức nhị nguyên, rồi họ phải – đồng thanh, đồng tâm và đồng lòng – nói rằng chuyện đó phải chấm dứt, rằng như thế là quá đủ rồi!

Chiến thắng là sự hợp nhất của mọi con tim

Đây là những gì con đã và đang làm khi con bước theo lời dạy của chúng tôi, các chân sư thăng thiên, khi con đọc bài nguyện và bài thỉnh – con đã làm như vậy từng bước một. Nhưng lý do chúng ta đã giành được chiến thắng, như thày Saint Germain có giảng tối hôm qua, là các con đã đến với nhau trong sự hợp nhất. Có lẽ tất cả các con không nhận thức điều này, nhưng các con đã đến trong tâm hợp nhất và tim hợp nhất, trong cùng mong muốn nâng châu Âu vươn lên khỏi quá khứ, vươn lên khỏi bế tắc của quá khứ. Và các con đã sẵn lòng thăng vượt các mối chia rẽ vỏ ngoài mà người ta đã dùng để chia và trị người dân lục địa này từ quá lâu nay. Và quả thật đây là chìa khóa chủ yếu mà con cần nhận thức, mà con cần áp dụng trong đời sống và con cần tiếp tục áp dụng khi các con đến với nhau. Và chúng tôi vô cùng khích lệ khi thấy con sẵn lòng đến với nhau như một cộng đồng.

Con cần thấy là chúng tôi muốn thiết lập ở đây một dòng chảy hình số 8 giữa Âu châu và Hoa kỳ, hầu tạo thành hai thái cực là các đệ tử tại Hoa kỳ và các đệ tử tại Âu châu – và chắc chắn ta cũng kể cả Âu châu miền Đông cho tới nước Nga, và tất cả đều đến với nhau, hình thành sự hợp nhất và dòng chảy hình số 8 rồi gặp nhau. Giao điểm dòng chảy này nằm giữa Đại tây dương nơi thuở xưa đã từng hiện diện nguyên một lục địa nơi ta từng phụng sự và lãnh đạo một dòng tiến hóa tâm linh con người. Thế nhưng nền văn minh đó đã không thể duy trì được ở mức đó, để rồi cuối cùng bị chìm xuống một trình độ tâm thức thấp hơn.

Nhưng tâm thức có khả năng vươn lên trở lại, và động lượng cùng nền khoa học và các tư tưởng đã từng khởi lên trên lục địa đó có thể sẽ lại khởi lên một lần nữa – nhưng chỉ khi nào có những người giữ được sự quân bình tâm linh cho tâm thức đó bằng cách nâng cao tâm thức của chính mình. Cho nên chúng tôi đặc biệt khuyến khích các con hãy hình thành mối liên kết đó – hình thành dòng chảy hình số 8 – và nhìn xem các con có thể làm gì để tạo dựng tinh thần cộng đồng sẽ thực sự kết hợp các con.

Lắng nghe Giê-su ở bên trong

[Giê-su im lặng một lúc]. Ta im lặng vì ta muốn con trải nghiệm rằng thái cực Omega của phát biểu quả thực là im lặng. Con đừng rơi vào cái bẫy mà nghĩ rằng con luôn luôn cần lắng nghe một bài giảng vỏ ngoài, một giọng nói vỏ ngoài. Vì nếu con nghĩ rằng ta, Giê-su, chỉ có thể nói chuyện với con qua trung gian một sứ giả bên ngoài thì con đã hụt mất khía cạnh Omega trong pháp của ta. Bởi vì ta quả thật có thể nói chuyện với mỗi người trong các con ở ngay trong tim con. Nhưng để con nghe thấy ta, con phải tạo ra một khoảng trống im lặng trong tâm con – vì ta không nói to hay nói ầm ĩ, như con tưởng nếu con dựa trên bản nhạc con vừa nghe trước khi ta bắt đầu giảng.

Nhưng một lần nữa, bài hát đó là cách người ta muốn hình dung Ki-tô như một vị vua vẻ vang đến lật đổ tất cả mọi uy quyền trên trái đất. Nhưng con thấy không, ta không hề là một ông vua lớn tiếng đường đường tiến vào các thành phố Israel, mà ta là – có đúng vậy không? – một người hèn mọn cưỡi trên lưng con lừa. Và điều này biểu tượng cho sự kiện ta cũng không đến với con trong một giọng nói oai phong lẫm liệt để ra lệnh cho con. Ta đến như một giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ để khích lệ con đạt được một hiểu biết cao hơn, hầu con có thể tự ý có những chọn lựa tốt hơn thay vì bị chỉ bảo phải làm gì.

Ta hoàn toàn không có mong muốn bảo mỗi người trên hành tinh này phải làm gì, vì ngay cả chính ta cũng mong muốn có những giây phút yên tĩnh. Tại sao ta lại chuốc lấy phận sự biết rõ mỗi người trên địa cầu phải cư xử ra sao, để rồi ta phải chịu trách nhiệm về những chọn lựa mà họ lấy, trong khi – theo luật tự quyết – chính ta không có khả năng ảnh hưởng đến trải nghiệm sống của họ? Đã biết bao lần một vị đạo sư tâm linh đã bảo mọi người phải làm gì, chẳng hạn bảo người ta phải lập gia đình với ai đó, rồi khi hôn nhân đổ vỡ – do người đó đã ngây thơ tưởng rằng một khi có đạo sư chỉ bảo thì mọi chuyện đương nhiên phải “hạnh phúc mãi mãi” – thì họ vẫn phải giải quyết vấn đề của họ, rồi họ bất mãn với đạo sư, cảm thấy lời khuyên kia là sai lầm, và họ rơi vào một trạng thái tâm thức tiêu cực.

Đây là một khuôn nếp mà con thấy lặp đi lặp lại nhiều lần với những ai đã đi theo một thẩm quyền bên ngoài, cho dù thẩm quyền đó là gì. Và thật vậy, con thấy là ở ngay nước Đức này đây khi dân Đức vào thập niên 1930 nhân mong muốn đi theo một uy quyền bên ngoài, thì đã có ngay một người xuất hiện để đảm nhiệm vai trò đó cho dân tộc Đức. Hiển nhiên là sau đó, người dân Đức hối hận mình đã đi theo lãnh tụ đó, nhưng bấy giờ họ lại đổ lỗi cho lãnh tụ thay vì nhìn nhận là lãnh tụ chỉ là một biểu hiện của chính tâm thức họ, biểu hiện chính sự từ chối nhận lãnh trách nhiệm của họ.

Cho nên con thấy đó, một lần nữa, nếu tâm thức con ở một mức nào đó thì con sẽ thu hút về phía con – hay đúng hơn, con thu hút bản thân con về phía một vũ trụ song song đặc thù nơi tất cả những gì con giữ trong tâm thức sẽ trải bày ra. Vì vậy đối với con là người tâm linh, điều ta muốn khuyến khích con xem xét là con có thể hòa điệu tâm thức mình vào sự rung động của bào huynh yêu dấu của ta, thày Saint Germain, cũng như viễn quan của thày cho một Thời Hoàng kim tại Âu châu. Xong con hãy chấp nhận Thời Hoàng kim đó chính là thực tại thị hiện trong thế giới của con.

Để việc làm này thành công, con cần, như ta đã nói, nâng cao tâm thức của mình để nó vượt khỏi các biểu hiện của tự ngã không còn chỗ đứng trong Thời Hoàng kim. Và đó là khi ta sẽ cống hiến sự trợ giúp của ta bằng cách làm giọng nói bé nhỏ bên trong – nếu quả thật con thỉnh thoảng dành cho ta một vài giây phút khi con làm cho tâm lắng đọng và con chỉ ngồi đó trong im lặng. Con hãy tắt cái máy iPod đó đi, con yêu dấu! Vì ta không mong muốn cạnh tranh với công nghệ tuyệt diệu đó. Hãy dành cho ta im lặng và ta sẽ cho con sự hướng dẫn. Mình đồng ý rồi chứ? Thế thì ta niêm con trong sự an bình của trái tim ta.

Thành hình tăng đoàn chân chính của Phật

Bài giảng của chân sư thăng thiên Phật Gautama qua trung gian Kim Michaels, ngày 29/6/2008.

Phật, pháp, tăng – đây là ba cột trụ của tôn giáo – hay cái người ta gọi là tôn giáo – đạo Phật. Thế nhưng con yêu dấu, ta Gautama đã không đến đây để khởi xướng một tôn giáo. Ta đến đây để chứng tỏ con đường phổ quát dẫn đến sự hợp nhất với Tánh linh – sự hợp nhất giữa Tánh linh và vật chất, cái Một mà con đạt được khi con hoàn toàn tỉnh thức.

Câu hỏi không phải chỉ là “Là hay không là?” mà “Con có muốn tỉnh thức hay con muốn tiếp tục không tỉnh thức?” tức trạng thái mà qua đó – trong tâm trạng không tỉnh thức của con – có một khoảng cách giữa con và thực tại, là thực tại mà con thấy được khi con tỉnh thức. Và trong khoảng cách đó tự ngã có thể lẩn trốn, và con cũng có thể lẩn trốn khỏi các động lượng cũ của con mà con chưa xem xét, như thày MORE vừa giải thích thật hùng hồn.

Vậy thì thực tại của Phật là gì? Cái biết tỉnh thức về Phật là gì? Đó là cái Bản thể – do nó tỉnh thức – thấy được tính duy nhất của mọi sự sống, thấy được thực tại của mọi sự sống khởi lên từ cùng một nguồn cội và cũng sẽ trở về nguồn cội đó khi nó thăng thiên và nhập về cõi tâm linh. Cho nên Phật là sinh thể cầm giữ sự quân bình cho phép những ai chưa tỉnh thức được tiếp tục sinh tồn trong trạng thái không tỉnh thức của họ, thay vì bị tiêu hủy bởi vòng xoáy ốc thăng thiên ngày càng mãnh liệt, là vòng xoáy mà toàn bộ vũ trụ vật chất đã bước vào từ điểm khởi thủy.

Pháp là gì? Pháp là sự nâng cao tất cả mọi chúng sinh, mọi sinh thể tự nhận biết, vào trạng thái tỉnh thức hầu chính họ cũng trở thành Phật. Vậy tăng là gì, cộng đồng là gì? Đó là tập hợp của những ai đã cam kết bước đi trên con đường dẫn đến tỉnh thức toàn diện của Phật, đã quyết tâm không để cho bất cứ gì trong thế giới vật chất ngăn mình chứng quả vị Phật trọn vẹn, cho dù mình vẫn phải đặt trọng tâm trong một cơ thể vật lý. Và như thế, họ có thể biểu hiện ở dưới này những gì họ là ở bên Trên, họ phụng sự để làm cánh cửa mở giữa vật chất và Tánh linh, phụng sự để làm điểm trụ neo cho Tánh linh đưa Ánh sáng chảy xuyên xuống, thắp sáng mọi ngõ ngách tối tăm của địa cầu cho đến khi không còn phàm linh bất toàn nào, không còn ảo tưởng nào của tự ngã có thể trốn tránh khỏi Ánh sáng của Phật chiếu xuyên thấu qua tất cả.

Thế nào là tăng đoàn của Phật?

Khi ta còn ngồi trên trái đất trong một thân xác vật lý, ta đã đưa ra một giáo lý thích ứng với tâm thức con người thời đó, thích ứng với một yếu tố nào đó của tâm thức đại chúng. Cho nên ta biết rõ là không có cách nào diễn tả được trọn vẹn đường tu là thế nào và cộng đồng tu hành phải ra sao. Ta đã phải đưa ra một giáo lý mà con người có khả năng nắm bắt, và như vậy con người cũng đã biến giáo lý của ta thành thêm một tôn giáo khác có tên là Phật giáo.

Và người ta đã dựng lên hình ảnh rằng những ai thuộc về tôn giáo đạo Phật tạo thành một đạo tràng đứng tách biệt khỏi những ai không thuộc về tôn giáo đạo Phật. Và như vậy họ dựng lên một hình ảnh cũng chẳng khác gì tín đồ của các tôn giáo khác đã dựng lên, một hình ảnh phân rẽ, coi tôn giáo mình là chân chính duy nhất. Tuy nhiên thời gian đã trôi qua. Ki-tô đã giáng thế, nhân loại đã vươn lên và giờ đây chúng ta có được một đội ngũ học trò sẵn sàng hiểu Phật-pháp-tăng một cách trọn vẹn.

Nhiều người tâm linh đã tiến gần hơn đến việc thể hiện một cộng đồng như thế. Cho nên con hãy cho phép ta nói lên một số ý nghĩ về tăng đoàn của Phật. Lẽ tự nhiên, khi đến với nhau trong một cộng đồng những người cùng chí hướng – những người có thể tự do nói chuyện với nhau và hỗ trợ cho nhau – thì hẳn điều này sẽ đem lại một cảm giác ấm cúng, an toàn nào đó. Các thày, các chân sư thăng thiên, không nói là các con không thể thành lập một cộng đồng như vậy, một cộng đồng nơi ai nấy đến với nhau, tự do chia sẻ quan điểm với nhau mà biết rằng mình sẽ không bị lên án hay chỉ trích, rằng mình sẽ không phải đối phó với những trò chơi tự ngã thường khiến cho người ta miệt thị lẫn nhau ngay cả khi có ý kiến hay đẹp, hoặc người ta hạ thấp ý kiến của nhau chỉ vì chính mình đã không nghĩ ra được. Cho nên đương nhiên, ta yêu cầu con chấp nhận là con có thể – và con nên – thành lập một cộng đồng như vậy. Nhưng ta yêu cầu con suy ngẫm sự khác biệt vi tế là con không nên biến nó thành một cộng đồng gạt bỏ và đứng tách biệt khỏi cộng đồng rộng lớn của nhân loại nói chung.

Bởi vì Phật là ai chứ? Phật là người biết rằng tất cả mọi thứ đều là Phật tánh, cho nên Phật ở trong mọi người lẫn mọi vật. Vậy thì làm sao con có thể là môn đệ của Phật nếu con đứng riêng ra và bảo rằng Phật chỉ có thể ở trong một số người và không ở trong một số người khác? Các thày mong con thấy rằng cộng đồng mà con thành lập không đứng cô lập khỏi cộng đồng rộng lớn của mọi chúng sinh, mà là một hạt nhân tương tác với cộng đồng rộng lớn, sẵn sàng đi vào xã hội để “rải truyền thông điệp từ mọi mái nhà, sẵn sàng để cho Ánh sáng của mình tỏa rạng hầu ai nấy thấy được công việc tốt lành và biết được chỉ có Cha trong nội tâm mới có khả năng thực hiện những công việc đó”. Và như vậy, họ dần dà nhận ra Thượng đế bên trong họ, nhận ra Phật bên trong họ.

Bởi vì con yêu dấu, cũng tương tự như thế, Phật không phải là một kẻ háo danh muốn được tâng lên cao hơn mọi người. Khi Phật được đánh thức trong lòng một ai đó, người đó sẽ chỉ có một mong muốn và một trọng tâm độc nhất, đó là đánh thức đức Phật trong mọi người khác hầu đức Phật tỉnh giấc trong lòng mọi người. Bởi vì chỉ khi đó thì Phật mới viên mãn.

Một cộng đồng chân thực

Cho nên tăng đoàn, cộng đồng, mà các thày mong muốn thị hiện, sẽ mang đức tính hàng đầu là sự chân thực – rõ ràng và giản dị như vậy. Chân thực với chính bản thân, chân thực với người khác, chân thực với cả những người chưa nhập tăng đoàn của mình vì họ vẫn còn do dự. Để trọn vẹn, tính chân thực không được mang bất kỳ điều kiện nào cho phép tự ngã lẩn trốn. Bởi vì sự chân thực không đặt điều kiện gì cả – chỉ có tự ngã mới đặt điều kiện. Và tự ngã đặt ra những điều kiện đó chính là vì nó có thể lẩn trốn. Đây là thế lực mà con cần khắc phục.

Đâu là chìa khóa của chân thực, con yêu dấu? Đó là khi con ngộ ra là nếu Phật ở mọi nơi, nếu Thượng đế ở mọi nơi, thì không có gì có thể giấu khỏi Thượng đế. Vậy có ích chi mà tìm cách gian dối với giấu giếm? Con đang cố lừa ai đây – chắc chắn là không lừa được Thượng đế, chắc chắn không lừa được Phật, chắc chắn không lừa được các chân sư thăng thiên, chắc chắn không lừa được chính Hiện diện TA LÀ của con. Có thể con sẽ lừa được người khác, nhưng trên hết con đang đánh lừa chính con. Và nếu con muốn chơi trò đó thì đơn giản ta sẽ chỉ yêu cầu con gia nhập rất nhiều tổ chức khác ở ngoài kia vẫn còn bị kẹt trong trò chơi đó, vẫn cho phép – hơn vậy nữa, vẫn khuyến khích – thành viên của họ chơi trò đó.

Con hãy đi ra đó và chơi trò này cho đến khi con chán ngán, rồi khi đó con hãy trở lại với tăng đoàn của Phật. Và như vậy, chúng ta thấy được các mảnh nhỏ đang được ghép lại với nhau, tức là trong thời buổi then chốt này, nhiều người tâm linh có thể đến với nhau trong cõi vật lý và cùng bước lên cao hơn để thể hiện một tấm gương chân chính – không phải là tấm gương duy nhất – nhưng một tấm gương chân chính cho tăng đoàn của Phật trong Thời đại Bảo bình dựa trên nhận thức của nhân loại thời nay.

Phật và khía cạnh Mẹ

Bây giờ ta sẽ trình bày tiếp một số ý nghĩ về quan hệ giữa Phật và Mẹ. Như con có thể nhận xét trong bài thỉnh con vừa đọc* có câu nói rằng: “Không gian của Phật, thời gian của Mẹ, đây là bí ẩn quá tuyệt vời.” Vũ trụ vật chất được khoa học xem là một khoảng không gian trong đó con có thể tìm thấy các hành tinh, các thái dương hệ và các dải thiên hà. Không gian này chính là Phật – nó được tạo ra từ Phật tánh. Không gian là một khoảng không gian được đặt riêng ra khỏi cái Tất Cả của Thượng đế hầu cho phép các hình tướng cách biệt được thị hiện. Trong không gian này, con tìm thấy Ánh sáng Mẫu-Vật đang khoác vào hình tướng.

Với tư cách một sinh thể chưa thăng thiên, con có những khả năng đồng sáng tạo, nhưng tâm con không có quyền năng ảnh hưởng đến không gian, bởi vì con sẽ không thể ảnh hưởng đến không gian cho tới khi con đạt được tâm thức của Phật – và khi đó, con sẽ thăng vượt không gian. Cho nên việc thể hiện khả năng đồng sáng tạo của con bị giới hạn trong khuôn khổ không gian cũng như những cái gọi là định luật tự nhiên chi phối không gian, mà hầu hết chưa được khoa học khám phá hay hiểu được hoàn toàn.

Là một sinh thể chưa thăng thiên, khả năng đồng sáng tạo của con chỉ cho phép con làm việc trên Ánh sáng Mẫu-Vật khi con phóng chiếu hình tướng lên Ánh sáng Mẫu-Vật. Khi Phật cho phép Bản thể của mình trở thành không gian thì Phật cũng cầm giữ một viễn quan về cách trải bày của không gian đó cùng tất cả mọi thứ trong không gian – Ánh sáng Mẫu-Vật lẫn năng lượng ở trong đó. Không gian được trù định để vươn lên cao hơn theo vòng xoáy hướng thượng mà bào huynh Maitreya của ta đã mô tả trong sách của thày. Rồi sau đó khía cạnh Mẹ của Thượng đế cho phép Ánh sáng của Mẹ trở thành một phương tiện biểu đạt cho các sinh thể tự nhận biết sử dụng quyền tự quyết của họ, và họ sẽ gặt hái những điều kiện vật lý mà chính hình tư tưởng của họ trình chiếu ra. Điều này có nghĩa là trong không gian toàn bộ đó của Phật, rất có thể sẽ có một số khu vực – chẳng hạn như khu vực tập trung quanh hành tinh địa cầu – không theo kịp vòng xoáy hướng thượng của toàn bộ không gian và bị tụt hậu.

Nguồn gốc của thời gian

Con yêu dấu, con có thấy là toàn bộ cõi vật chất đang – và luôn luôn đã từng như vậy – ở trong một vòng xoáy hướng thượng không thể nào ngừng lại? Nhưng do có quyền tự quyết, các cư dân của một hành tinh có thể khiến cho tâm thức mình dày đặc hơn, qua đó họ cũng khiến cho hành tinh của họ dày đặc hơn đến độ nó bị tụt hậu so với vòng xoáy đi lên. Con có thể mô tả sự thể này giống như không gian bị kéo căng ra, hay con có thể hình dung cái gọi là tấm thảm không-thời-gian (space-time continuum) bị kéo giãn ra. Nhưng điều khoa học chưa hiểu được là thời gian không phải là một hàm số tùy thuộc vào không gian. Thời gian là một hàm số tùy thuộc vào quyền tự quyết, bởi vì khi một hành tinh bị tụt hậu so với vị trí nơi đúng lý nó phải đứng trong không gian, thì khoảng cách giữa niệm tinh khôi này với hiện trạng thực tế của nó chính là cái tạo ra thời gian.

Và có thể nói, đó là một chiếc đồng hồ vũ trụ đang bắt đầu tích tắc. Bởi vì như thày Maitreya đã giải thích, một khi con có quyền tự quyết thì quyền tự quyết này không thể không có giới hạn. Con không thể lấy ra một mảnh của Bản thể Đấng Sáng tạo và mãi mãi giữ chặt nó trong một hình tướng bất toàn, cũng như con không thể mãi mãi giữ chặt các sinh thể tự nhận biết khác trong một hình thể bất toàn.

Và như vậy, kim đồng hồ của thời gian bắt đầu quay, và nó sẽ đếm cho tới thời điểm mà những dòng sống đã đem hành tinh vào vòng xoáy hướng hạ bị lỡ mất cơ hội của họ. Và họ bắt buộc bị loại bỏ ra khỏi hành tinh đó để cho phép các cư dân còn lại – mặc dù có thể đã đi theo những kẻ lãnh đạo đui mù – nhận được cơ hội để gỡ mình ra khỏi lực kéo xuống. Các cư dân này được cơ hội chọn con đường đi ngược trở lên để hồi phục hành tinh của họ và – nếu có thể nói như vậy – gia tốc thời gian để hành tinh của họ bắt kịp lại chỗ đứng xứng đáng trong điệu múa vũ trụ, là khi thời gian như con đang trải nghiệm ngừng hiện hữu cho hành tinh đó. Bởi vì thực sự, con yêu dấu, “Thời gian không hề hiện hữu!”

Tha thứ toàn diện là quên tất cả

Bây giờ để tiếp nối với bài giảng của chân sư MORE về ký ức, tức là ký ức cá nhân của con đối chiếu với ký ức vũ trụ trong hồ sơ ở cõi Akasha. Một lần nữa, như thày MORE giải thích, ký ức cá nhân của con đứng riêng biệt, nó được phép không bước theo kịp hồ sơ trên Akasha, là bộ nhớ của vũ trụ nhìn thấy thực tại và ghi nhớ mọi chuyện y như là. Và do đó, khi con bước trên con đường quả vị Ki-tô buông bỏ toàn bộ ngã tách biệt, thì chính con cũng sẽ bắt kịp lại chỗ đứng của con trong không gian nơi đáng lý con phải đứng nếu con đã ở lại với Dòng sông sự Sống và đã xuôi chảy với nó, thay vì bước vào khu rừng rậm của tách biệt rồi bị bỏ lại đằng sau.

Những bóng ma – mà một vài chân sư đã có nói tới – là những ký ức mà con giữ trong những bất toàn của con khi con nhìn xuyên qua phin lọc của tâm thức nhị nguyên thay vì nhìn xuyên qua thực tại của tâm thức Thượng đế vốn tha thứ tất cả. Đó là những bóng ma con phải từ bỏ. Và như vậy, tha thứ toàn diện cũng có nghĩa là buông bỏ ngay cả ký ức về những gì mình coi là lỗi lầm. Đơn giản, con để cho nó bị thiêu hủy đi hầu con không còn bám vào nó nữa, vì nếu con còn bám vào nó thì nó sẽ giữ chặt con lại trong một méo mó thời gian (time warp) – nếu có thể gọi như vậy – vì con tự giam con lại trong thời gian, tức là cái khoảng cách giữa điểm mà đáng lý con phải đứng và điểm mà con đã chọn đứng (hay không chọn đứng).

Con hãy lưu ý trong Kinh thánh có ghi câu này: “Ta sẽ không còn nhớ tội lỗi của họ nữa.” Phải, Thượng đế không bao giờ ghi nhớ tội lỗi của con, vì Thượng đế chỉ nhớ được thực tại – thực tại rằng vũ trụ vật chất là một bãi chơi cát – bởi vì con đã được ban cho quyền tự do thử nghiệm. Và như vậy, một khi một chọn lựa gây giới hạn được thay thế bởi một chọn lựa cao hơn thì chọn lựa trước không còn hiện hữu nữa. Tinh túy của quyền tự quyết là con chọn một quyết định nào đó, và khi con chọn như vậy, con không thể cùng một lúc chọn một quyết định nào khác. Cho nên con không thể cùng một lúc vừa tỉnh thức vừa không tỉnh thức. Và một khi con buông bỏ ảo tưởng cũ – tức chọn lựa cũ chấp nhận ảo tưởng nhị nguyên – thì con được giải thoát khỏi ảo tưởng đó.

Nó đã ra đi, nó không còn đó nữa, trừ khi con chọn để cho nó ở lại trong ký ức của con, và như vậy con sẽ tái tạo nó hoài hoài, cho đến khi cuối cùng con từ bỏ bóng ma và để cho cái ngã sinh diệt đó chết đi. Vì thế cho nên ngay cả Giê-su khi lên thập tự giá vẫn còn mang một số bóng ma cá nhân mà thày phải buông bỏ, y như bất cứ ai khác đã từng thăng thiên.

Một chiến thắng cho tất cả chúng ta

Và như vậy, thật là một ân huệ và niềm vui rất lớn cho ta được niêm buổi đại hội này, mà ta phải nói đã là một chiến thắng toàn diện cho các chân sư thăng thiên – cũng như cho con là thành phần cuả chân sư thăng thiên mặc dù con chưa thăng thiên, ít ra là trong một vài lãnh vực nhận thức của con. Bởi vì thật sự, con là nhiều hơn rất nhiều những gì con có thể mường tượng, và do đó chỉ có một phần nhỏ của toàn bộ Bản thể của con còn bị kẹt lại ở đây trong vũng lầy này. 

Và khi con hòa nhập vào cái toàn bộ đó, con sẽ có được một tầm nhìn vũ trụ, qua đó con sẽ thấy tất cả những trò chơi của tự ngã thật không đáng kể đến chừng nào. Và đó là khi con có thể để cho các bóng ma chết đi, vì con biết mình là nhiều hơn như vậy, và do đó con sẽ không chết cùng với chúng.

Các con đừng buồn vì đại hội này kết thúc, vì mọi chuyện đều có lúc phải kết thúc. Thay vào đó, các con hãy nhìn xa hơn, hãy nhìn ra là mình đã thiết lập một tăng đoàn vượt thời gian. Bởi vì, con yêu dấu, đây là tăng đoàn của Phật hiện hữu trong không gian – mà không gian thì vượt khỏi thời gian. Cho nên con hãy trụ tâm vào đó! Trụ tâm vào tăng đoàn và vượt thăng cả những khoảng cách địa dư. Giữ lấy mối liên lạc qua những phương tiện công nghệ truyền thông mà con có, rồi thấy được đại hội này tuy đã niêm lại nhưng vẫn chưa chấm dứt, mà lại đánh dấu sự khởi đầu của một chu kỳ mới, một chu kỳ khác hơn, ngay cả một chu kỳ cao hơn.

Bây giờ các con hãy đi ra ngoài và thể hiện mình là Omega, và khi con nhân lên những ta-lăng con đã nhận được, chắc chắn các thày sẽ thu hút con – trong làn hơi thở vào – để con tham dự một đại hội nữa, khi con sẽ có thể bước lên cao hơn nữa do con đã đi ra ngoài, con yêu dấu. Bởi vì nếu con đã không đi ra ngoài để chia sẻ với người khác và nỗ lực nâng cao cái Tất Cả, thì các thày đã không thể ban cho con những lời dạy cao hơn. Và con sẽ đứng lại ở đó mà dẫm chân tại chỗ.

Cho nên con có thấy chăng là cả hai đều cần thiết, làn hơi thở vào lẫn làn hơi thở ra, tạo thành điệu múa vũ trụ? Cho nên con hãy đi ra ngoài, vượt ra khỏi cái tư duy quá phổ biến nơi nhiều người tâm linh là muốn rút lui khỏi nhịp sống hối hả của thế gian, tưởng rằng khi con tìm được sự an bình, thanh vắng và tĩnh lặng nơi hang núi thì con cũng sẽ tìm được Phật. Thay vào đó, con hãy học lời dạy của những người đã phụng sự cuộc sống dưới mọi hình thức, và khi họ làm vậy thì bỗng nhiên họ gặp được Phật. Còn có cả vị kia liếm giòi trên vết thương người khác cũng đã chứng được giác ngộ và sự hợp nhất với Phật.

Bởi vì khi con nhìn thấy Phật trong mọi sự sống thì con mới thấy được ta, con yêu dấu. Vì TA LÀ TẤT CẢ và ta ở trong tất cả. Cho nên chừng nào con còn mang tư duy là con chỉ tìm thấy ta ở một số nơi mà không tìm thấy ở nơi khác, làm sao con có thể phát hiện được ta đây? Nơi duy nhất con phát hiện được ta là trong chính con. Cho nên nếu con nghĩ con phải ở đâu khác để khám phá ta, thì con chẳng thấy hay sao là con không thể thấy ta – cho dù ta luôn luôn ở đó, mỉm cười nụ cười của Phật, kiên nhẫn chờ đợi con đến tìm ta ở trong chính con. Bởi vì TA LÀ Phật. Ta là không gian. Ta vượt thời gian. Cho nên ta có tất cả thời gian trong thế gian này, nhưng thế gian thì không có thời gian vô hạn.

Vậy con hãy tỉnh dậy và quyết định là con sẽ với tới cái vượt khỏi thời gian, và con nhìn ra là có một thời điểm khi thời điểm thích hợp là NGAY BÂY GIỜ – không phải ngày mai, không phải trong một giây nữa, mà NGAY BÂY GIỜ. Bởi vì đó là lúc con bước vào HIỆN TẠI Bất Tận và thăng vượt ảo tưởng của không gian, ảo tưởng cho rằng thế giới vật chất có thể ngăn cách con khỏi tính hợp nhất của tăng đoàn. Đó là lúc con biểu hiện tăng đoàn ngay nơi con đang đứng thay vì con tìm nó ở đâu khác.

TA LÀ ở nơi con là. TA LÀ tỉnh thức nơi con tỉnh thức. Liệu con sẽ tỉnh thức nơi TA LÀ? Nếu thế thì con hãy LÀ, và con được niêm trong sự an bình bất tận của ta. Hãy vui mừng trong an bình bất tận của ta. Và khám phá ra là những gì có vẻ là bình an từ góc nhìn của con người thật ra không phải là an bình. An bình là cực lạc của Phật, nơi con vui mừng quá đỗi vì con biết bọn quỷ của Mara không có chút quyền năng nào trên con. Và vì thế con có thể bật cười khi chúng bày trò kéo con vào dính mắc. Và đó là lúc chúng chạy trốn khỏi con, và TA LÀ tất cả những gì còn lại.

* Bài thỉnh INV10: Thỉnh cầu HIỆN TẠI Bất tận.