Bài truyền đọc của chân sư thăng thiên Chỉ đạo Thiêng liêng qua trung gian Kim Michaels ngày 6/6/2023, nhân một hội nghị tại Seoul, Hàn quốc.
TA LÀ chân sư thăng thiên Chỉ đạo Thiêng liêng. Thật là một niềm vui cho thày được trình bày về thể bản sắc. Điều gì nơi thể bản sắc ngăn chặn sự hòa điệu của con với các chân sư thăng thiên và với cái ta cao của con? À, chúng ta có thể đặt một câu hỏi khác. Điều gì nơi thể bản sắc của con không ngăn chặn sự hòa điệu với các thày? Bởi vì thật sự, hòa điệu với cõi tâm linh có nghĩa gì? Có nghĩa, là một với cõi tâm linh. Và làm sao con có thể là một với cõi tâm linh nếu con tự đồng hóa mình là một sinh thể vật chất? Và tất nhiên đây chính là điều xảy ra trên trái đất ngày nay khi chín tầng thấp nhất của cõi bản sắc đầy rẫy những hình ảnh nhân tạo đó về thế nào là một con người. Và khi thày nói “nhân tạo” thì tất nhiên thày cũng muốn nói “bị ảnh hưởng bởi sa nhân”, và trong số đó có những sa nhân cư ngụ nơi các tầng thấp nhất của cõi bản sắc, kể cả Chúa tể Bóng tối mà các thày đã có đề cập trước đây.
9.1. Khía cạnh Alpha và Omega của bản sắc
Tình trạng trên trái đất thật rất khó khăn và các thày hiểu rõ nó khó khăn đến chừng nào. Các thày không chờ đợi là các con với tư cách là đệ tử của chân sư thăng thiên sẽ chuyển đổi ý niệm bản sắc của mình ngay tức khắc. Các thày chỉ đơn giản muốn con nhận ra là đối với cá nhân con khi con lui lại nhìn vào bản thân mình và xem xét điều gì đang ngăn chặn sự kết nối của con với các thày, thì chắc chắn con cần xét xem con tự nhận diện mình như thế nào. Và điều này hiển nhiên có hai khía cạnh, Alpha và Omega. Omega là nền văn hóa đặc thù nơi con đã lớn lên, rất có thể là quốc gia của con, nhưng cũng là tôn giáo, chủng tộc, những yếu tố địa phương ở khu vực và văn hóa nơi con đã lớn lên. Đây là một điều cần xét đến.
Ngoài ra cũng cần xét đến khía cạnh Alpha là cách tổng quát con người tự nhận diện mình là gì trong tâm thức tập thể của nhân loại nói chung. Tất nhiên, bản sắc chung này làm nền tảng cho sự hình thành các bản sắc địa phương mà con thấy. Và mặc dù con sẽ tìm thấy một số khác biệt trong các bản sắc địa phương đó, những khác biệt này vẫn nằm gọn trong phạm vi tổng quát của cái bản sắc chung được áp đặt lên nhân loại và đã được nhân loại đồng sáng tạo trong một thời gian rất dài.
9.2. Tác dụng tự tăng cường khi vật chất trở nên dày đặc hơn
Trước tiên chúng ta hãy xét đến ý niệm bản sắc chung này. Điều mà hầu hết mọi người, thậm chí hầu hết mọi người tâm linh trên trái đất, không nắm bắt được là trái đất đã thay đổi đến chừng nào so với trạng thái nguyên thủy khi được các Elohim sinh tạo. Đối với con người và ngay cả đối với những người tâm linh, thật khó lòng nào nắm bắt được mức độ to lớn của những thay đổi đã xảy ra. Qua các lời dạy, các thày đã cho con một cái nhìn hé thoáng về điều này, và một điểm các thày có giải thích là vật chất tự thân nó đã trở nên dày đặc hơn. Qua sự dày đặc hóa của vật chất, ý thày muốn nói là giác quan vật lý của con người đã mất đi khả năng nhìn thấy vật chất thực sự là năng lượng. Trong trạng thái nguyên thủy, vật chất trên trái đất rung động ở một mức cao hơn, có nghĩa là với thị giác chẳng hạn, mắt vật lý của con người thuở đó có khả năng nhìn thấy vật chất phần nào trong suốt.
Con thử đi vào rừng mà xem, đặc biệt vào lúc sang xuân khi lá cây còn non xanh. Con đứng dưới một tàng cây và ngước nhìn lên mặt trời, nhìn ánh nắng chiếu xuyên qua lá và lá cây hiện ra gần như trong suốt. Màu lá nhạt hơn vì ánh sáng mặt trời như thể chiếu xuyên qua lá. Đấy, con thử tưởng tượng toàn bộ vật chất đều giống như vậy, và mắt vật lý của con có thể nhìn thấy không chỉ một mặt trời vật lý mà một nguồn năng lượng cao hơn đang chiếu xuyên qua mọi vật chất. Vào thuở đó, con người thật khó lòng tự xem mình là tách biệt khỏi một cõi cao hơn, vì qua giác quan vật lý họ có thể phát hiện một cái gì đó vượt khỏi vật chất. Có một ánh sáng chiếu xuyên qua mọi vật chất.
Nhưng với tâm thức tập thể trở nên dày đặc hơn thì chính vật chất cũng dày đặc hơn, qua đó độ rung của tất cả vật chất trên hành tinh bị kéo thấp xuống. Điều này có nghĩa là con mắt vật lý, chẳng hạn, khó lòng nào thấy được ánh sáng chiếu xuyên qua vật chất. Ánh sáng vẫn chiếu xuyên qua vật chất nhưng giác quan vật lý khó thấy nó hơn. Một khi sự thể này xảy ra, có một tác động tự tăng cường khởi sự, vì giờ đây con người dễ chấp nhận ý tưởng cho rằng cõi vật lý tách riêng khỏi cõi tâm linh, rằng có một khoảng cách, có một hàng rào.
Và điều này có nghĩa là con người bắt đầu phóng chiếu với tâm mình rằng vật chất là một chất tách biệt khỏi tánh linh, gây ra hậu quả là giác quan vật lý trở nên mờ đục, hòa điệu nhiều hơn với vật chất thay vì hòa điệu với ánh sáng chiếu xuyên qua vật chất. Và một khi giác quan mờ đục hơn, con người cũng tin chắc hơn rằng tánh linh với vật chất là tách biệt, và điều này khiến cho giác quan càng đờ đẫn thêm nữa. Đây là một chuỗi tác động đã tự tăng cường suốt một thời gian rất dài, và quá trình này chỉ thực sự lật ngược với sự hiện thân của Phật cách đây 2500 năm và Giê-su cách đây 2000 năm khi càng ngày càng có nhiều người bắt được sóng của cõi tâm linh. Và nhờ vậy đã có một sự chuyển động trong tâm thức đại chúng, qua đó con người có khả năng chất vấn ảo tưởng cơ bản nhất trên trái đất mà chúng ta có thể nói là sự tách biệt giữa vật chất và tánh linh.
9.3. Ảo tưởng cơ bản trên trái đất: sự tách biệt của vật chất và tánh linh
Thật vậy, ảo tưởng này làm nền tảng cho ý niệm bản sắc mà hầu hết mọi người đều có, rằng mình là con người, rằng hoặc mình là một xác thân vật lý hoặc là một sản phẩm của xác thân vật lý, rằng mình sống trên một hành tinh vật lý, rằng mình cùng với hành tinh đều tách biệt khỏi tánh linh. Tất nhiên con sẽ thấy một số người phủ nhận sự hiện hữu của một thế giới tâm linh, họ đã xoay sở để dựng lên một ý niệm bản sắc cho rằng họ chỉ là những con thú tiến hóa, họ chỉ là những sinh thể vật lý, và tâm họ tách biệt khỏi bất cứ gì vượt quá bộ não – tâm họ là sản phẩm của bộ não. Nhưng này con, làm sao họ có thể lý luận rằng một bộ não không có tâm thức mà lại sản xuất được tâm thức? Vì tất nhiên điều này không dựa trên lô-gíc đích thực, mà như các thày đã có giải thích, nó khởi lên do tâm con người có khả năng chứng thực cũng như bác bỏ bất kỳ quan điểm nào. Có sự phủ nhận hợp lý (plausible deniability) và có sự hợp lý hợp lý (plausible plausibility). Bất cứ điều gì con muốn tin thì con đều có thể loại bỏ mọi chứng cớ trái ngược hầu ra vẻ như tin tưởng của con là chính đáng. Và tất nhiên đây là điều những người theo chủ nghĩa duy vật đã làm, nhưng họ đã bỏ sót một sự thật lô-gíc đơn giản: Chỉ do họ có tâm thức mà họ mới có khả năng phủ nhận là họ có tâm thức! Tâm thức không thể được sản xuất bởi một vật chất vô thức.
Dẫu sao thì hiển nhiên, có nhiều người trên địa cầu tin rằng có một cõi tâm linh nào đó, một loại thiên giới nào đó, có một loại sinh thể nơi cõi đó ở mức cao hơn con người. Nhưng họ vẫn tự nhận diện mình là con người, có thể là người có tội hay bất toàn theo một nghĩa nào đó, có thể họ tự nhận diện mình là những sinh thể bị giam hãm trong một xác thân vật lý và xác thân vật lý này là kẻ thù cho sự tăng triển tâm linh của họ.
Con thấy biết bao những loại bản sắc như vậy khắp nơi, nhưng khi con đi ra sau lưng chúng, khi con bước lui lại, thì con thấy bản sắc cơ bản vẫn là như sau: “Chúng tôi không phải là sinh thể tâm linh, chúng tôi là con người, có lẽ thậm chí là những con thú tiến hóa.” Nhưng cũng có một ý niệm bản sắc như thế này khi con thấy một số người bảo: “Phải, chúng tôi là sinh thể tâm linh, nhưng chúng tôi bị giam hãm trong cõi vật lý cùng xác thân vật lý này, cho nên chúng tôi bị tách rời khỏi tánh linh.” Và điều này dẫn đến niềm tin là có một khoảng cách to lớn, trong nhiều trường hợp một khoảng cách vật lý giữa trái đất và thiên đàng.
9.4. Những sinh thể trong cõi cảm xúc, lý trí và bản sắc
Con thấy đó, cách đây không lâu lắm, nhiều người ở các nước phương Tây vẫn tin rằng trái đất là một cái đĩa phẳng có mái vòm bên trên, và bên ngoài mái vòm bao phủ trái đất là thiên đàng. Có một khoảng cách vật lý giữa mặt đất bằng phẳng và thiên giới. Và con thấy nhiều phiên bản của niềm tin này cho rằng có một khoảng cách như vậy. Và tất nhiên đây lại là một bí ẩn trong số các bí ẩn, vì đúng là có một khoảng cách rung động giữa cõi vật lý và cõi tâm linh, và xen vào giữa là các cõi cảm xúc, lý trí và bản sắc. Như các thày đã giải thích, trong ba cõi này có những sinh thể sinh sống, mà một số tự nhận mình là sinh thể tâm linh, là thày tâm linh, thậm chí là thần linh dù nam hay nữ, hay còn mạo nhận là chân sư thăng thiên bằng cách sử dụng danh tính của các thày. Có những người nghĩ là họ cần dùng tâm để với ra ngoài tâm, hầu bắt liên lạc với một sinh thể nào đó ở một cõi cao hơn, và một số quả đã có thể liên lạc với những sinh thể như vậy, tin rằng đó là sinh thể tâm linh chân chính. Con thấy đó, có những sinh thể, đặc biệt ở cõi lý trí và cõi bản sắc thấp, không phải là những sinh thể có thể gọi là xấu ác. Họ không nhất thiết có ý định xấu ác muốn tiêu diệt loài người hay biến loài người thành nô lệ, nhưng họ cần đến năng lượng từ con người. Họ không ở mức các chân sư thăng thiên vì các chân sư không cần và cũng không muốn bất cứ gì từ con người.
9.5. Cái Ta Biết so với những ngã tách biệt
Điều con thấy là toàn bộ ý tưởng, toàn bộ ý niệm bản sắc cho rằng “Chúng ta những con người trên trái đất tách biệt khỏi tánh linh bởi một khoảng cách” – đây chính là điều ngăn chặn con nối kết với các chân sư thăng thiên và cái ta cao của con. Theo một nghĩa nào đó, có thể nói là ý tưởng cho rằng con phải nối kết – nếu con hiểu nối kết theo nghĩa sự nối kết trên một khoảng cách rất xa – cũng có thể ngăn chặn con. Nếu con thấy một sự chia cách, nếu con thấy một hố sâu, một vực cao giữa con và cõi tâm linh, thì cái đó có thể ngăn chặn con. Ngay cả quan niệm rằng con ở trên bờ này của Biển Luân hồi và con phải băng qua bờ kia cũng có thể ngăn chặn con. Điều thày muốn nói ở đây là bất kỳ hình ảnh nào mà các thày có thể cho con từ cõi thăng thiên cũng có thể bị tâm sử dụng để ngăn chặn nối kết. Và do đó, điều hay hơn, điều xây dựng hơn, ít ra đối với các con là đệ tử trực tiếp của các thày, là con nhìn xem vấn đề không cứ là chuyện nối kết mà là ngộ ra rằng khoảng cách không có, tách biệt không có.
Ngày nay con sống trong thế giới hiện đại mà nhiều người gọi là một thế giới nối kết. Mạng internet đã nối kết con người ở khắp mọi nơi. Nhưng khi con nối kết trên internet với ai đó ở một nước khác, con biết có một sự xa cách vật lý. Con thường gán ý này lên các thày và con nghĩ: “Ừ, các chân sư ở trên kia nơi cõi tâm linh có rung động cao hơn. Tôi cần nâng cao tâm thức của tôi, tôi cần tạo một sự nối kết với các thày ở xa tuốt trên kia vượt khỏi tầm với bình thường của tôi.” Nhưng các thày đã cho con gì chứ? Con ngẫm xem những lời dạy mà các thày đã cho con. Con hãy ngẫm lời dạy rằng nhân cách vỏ ngoài của con, cảm xúc, ý nghĩ và ngay cả ý niệm bản sắc của con đều được cấu tạo bởi tất cả những cái ngã riêng rẽ kia trong tiềm thức – mà rất nhiều là ngã tách biệt. Và những ngã tách biệt này được tạo ra để phản ứng lại, để đáp trả lại các điều kiện có mặt trong cõi vật lý. Đây là những cái ngã hướng ra ngoài. Chúng liên quan đến một thế giới mà rõ ràng con đang trải nghiệm ở bên ngoài cơ thể vật lý của con, thậm chí bên ngoài cả tâm con. Những ngã đó được tạo ra để nhìn ra ngoài. Chúng được tạo ra dựa trên cảm nhận con là một sinh thể tách biệt sống trong một thế giới vật lý. Cơ thể con là một đơn vị tách biệt sống trong một thế giới vật lý. Thày không đang bảo những ngã này là xấu ác hay tiêu cực, chắc chắn nếu con đã vươn lên cao hơn tầng tâm thức 48. Ngã không xấu ác hay tiêu cực, nhưng vấn đề là chúng không tự nhận biết. Chúng chỉ có thể làm những gì chúng đã được thiết kế để làm, là nhìn ra ngoài.
Cho nên con đứng ở đây, con nhận ra là phải có cái gì nhiều hơn thế giới vật chất. Con tìm thấy giáo lý tâm linh nói đến chân sư thăng thiên ở một tầng cõi cao hơn. Liệu con có thể làm gì khác hơn là tiếp cận đường tu tâm linh dựa trên tất cả những cái ngã con mang? Nhưng con có thấy chăng cái kết quả không thể tránh được? Con đang tiếp cận con đường tâm linh xuyên qua những cái ngã được tạo ra để phản ứng lại thế giới vật chất. Con không thể tránh phóng chiếu hình ảnh từ các ngã đó lên đường tu tâm linh, lên cõi tâm linh cùng các thày tâm linh. Một lần nữa, các thày hoàn toàn không chê trách gì con. Con đâu làm gì khác được ở khởi đầu khi con mới tìm thấy đường tu? Các thày đã nhìn thấy hàng triệu và hàng triệu người suốt bốn, hay năm, hay sáu thập niên vừa qua khi sự quan tâm về tâm linh đã gia tăng khắp thế giới. Các thày đã nhìn thấy hàng triệu người tìm thấy đường tu tâm linh dưới một hình thức nào đó, rồi đã phóng chiếu lên đường tu này những hình ảnh từ những cái ngã mà họ mang trong bốn thể phàm. Điều này không thể tránh khỏi.
Nhưng các thày đã cố trao cho con, các đệ tử trực tiếp và đặc biệt qua đợt truyền pháp này, một nhận thức cao hơn – một nhận thức cao hơn cho phép con nhận ra rằng con không là cơ thể vật lý của con, con không là tâm cảm xúc của con, con không là tâm lý trí của con, con không là ngay cả tâm bản sắc của con. Con là nhiều hơn tất cả những tâm đó. Con là nhiều hơn tất cả những ngã đó, vì khi con bước vào cốt lõi bản thể con, có cái các thày đã gọi là cái Ta Biết, mà các thày cũng mô tả bằng từ “nhận biết thuần khiết”. Từ này là để chuyên chở ý nghĩa rằng cái ta, cái ta ý thức, cái Ta Biết không phải là ngã vỏ ngoài. Nó là nhiều hơn ngã vỏ ngoài. Nó là cốt tủy của bản sắc đã bước vào hiện thân. Cái Ta Biết đã tạo ra ngã vỏ ngoài nhưng không biến thành ngã vỏ ngoài. Con thấy là con không thể nối kết với các chân sư thăng thiên qua những ngã vỏ ngoài đó, ngay cả những cái ngã con mang trong thể bản sắc của con. Và ngay cả nếu con tạo dựng một ngã mới xem mình là một sinh thể tâm linh thì con cũng không thể nối kết với các thày xuyên qua ngã này. Đây là điều các thày đã có thể quan sát qua các đợt truyền pháp trước của giáo lý chân sư thăng thiên.
9.6. Ngã tâm linh giữa tầng 48 và 96
Trong đợt truyền pháp này, các thày đã trao truyền một lời dạy cao hơn, rằng giữa tầng tâm thức 48 nơi con thực sự neo chặt vào con đường tâm linh và tầng 96, con vươn lên cao hơn tâm thức tập thể bằng cách gầy dựng một ngã mới trong thể bản sắc, và tất nhiên những cái ngã trong thể lý trí và cảm xúc, nhưng con xây dựng một ý niệm bản ngã mới, một ý niệm bản sắc mới trong thể bản sắc xem mình là một người tâm linh. Một lần nữa, điều này hoàn toàn không thể tránh được. Con không thể làm gì khác trên một hành tinh dày đặc như địa cầu. Con cần tự kéo mình lên khỏi tâm thức tập thể và con làm vậy bằng cách xây dựng một cái ngã nói rằng: “Tôi không phải là cái này, tôi không đồng hóa với cái này, tôi sẽ không tham gia vào hoạt động này, tôi sẽ không tham gia vào hoạt động này vì nó không tâm linh. Tôi sẽ tập trung vào cái kia và cái nọ vì đó là tâm linh.” Cho nên con tạo dựng một cỗ xe, con chế tạo chiếc hỏa tiễn sẽ nâng con rời khỏi mặt đất, đưa con lên không gian cho tới khi con nhập vào vòng quỹ đạo cao hơn ở tầng 96.
Nhưng ngã này mà con xây dựng vẫn là một cái ngã đang phần nào phản ứng lại thế giới nơi con sống. Có thể con đã tạo ngã này dựa trên một giáo lý tâm linh nhưng đây vẫn là sự phản ứng đối với tâm thức tập thể: “Tôi không dự phần vào tâm thức tập thể vì tôi là người tâm linh. Cho nên tôi khác với tâm thức tập thể ở điểm này hay điểm nọ, ở cách này hay cách nọ, và tôi không làm chuyện này hay chuyện nọ, tôi không tin những gì người ta tin và thay vào đó tôi tin điều này.” Nhưng con vẫn đang xây dựng ngã tâm linh này trong sự phản ứng đối với các điều kiện trên trái đất. Một lần nữa, đây là chuyện hoàn toàn tự nhiên, con đâu làm gì khác được? Dẫu vậy, ngã này cũng là một cái ngã hướng ngoại. Điều này có thể khó hiểu vì nhiều người sẽ nói: “Nhưng con đã thiền tập suốt 30 năm trời và chú tâm vào bên trong.” Nhưng nếu con đã xây dựng một cái ngã là một thiền gia, đây vẫn là một ngã phản ứng các điều kiện trên trái đất. Chẳng hạn, nhiều người rút về một tu viện và thiền quán hàng giờ mỗi ngày đã xây dựng một ý niệm bản sắc vi tế nói rằng: “Tôi là một người tâm linh, tôi tâm linh hơn những người kia ở bên ngoài vì tôi tuân thủ những điều kiện này mà giáo lý tâm linh của tôi quy định.”
9.7. Cái Ta Biết: một cái ta thay đổi liên tục
Con thấy đó, con vẫn đang phóng chiếu một hình ảnh ra thế giới, phóng chiếu một hình ảnh lên chính con về người tâm linh là như thế nào. Và như các thày đã giảng, điều này rất hữu ích cho con trên hành trình từ tầng 48 lên 96. Nhưng cao hơn 96, con cần bắt đầu ngẫm xem điều này có còn hữu ích cho con nữa không. Đó là lúc con cần thực sự bắt đầu suy nghiệm lời dạy về cái Ta Biết vì những lời dạy này được ban ra với dụng ý giúp con tránh khỏi cạm bẫy mà hầu hết người tâm linh đều vướng phải suốt các thời đại – cụ thể là họ xây dựng ý niệm bản sắc tâm linh đó, họ từ chối buông bỏ nó, tiếp tục tìm cách tinh luyện nó và khiến nó trở nên tinh xảo hơn. Và khi làm vậy, họ nghĩ: “Khi cuối cùng tôi tạo được cái ngã tâm linh này, đủ tinh xảo căn cứ theo giáo lý của tôi, thì ngã này sẽ đưa tôi lên thiên đàng.” Nhưng Phật đã dạy gì cách đây 2500 năm? Phật đã đi ngược lại các nhà Bà la môn trong truyền thống Ấn giáo vốn tuyên bố tự ngàn xưa rằng mỗi con người là một cái ngã bất tử, là Atman, một cái ta bất tử không bao giờ thay đổi. Phật nói rằng dựa trên toàn bộ quá trình quán chiếu của mình, thày đã không bao giờ phát hiện trong chính mình một cái ta bất di bất dịch. Thay vào đó, thày dạy về một cái ta không ngừng thay đổi, một cái ta thay đổi liên tục.
Xong con có thể quay sang thời Giê-su, khi thày dạy rằng chỉ có con người, hay đúng hơn chỉ có cái ta đã đi xuống từ thiên đàng mới có thể thăng lên trở lại thiên đàng. Làm thế nào con dung hòa được cả hai lời dạy đây? À, cái ta đi xuống từ thiên đàng, nếu có thể nói như vậy, là cái Ta Biết. Nhưng cái Ta Biết không phải là một cái ta bất di bất dịch, vì cái Ta Biết không ngừng chuyển đổi tùy theo nó đặt chú ý vào đâu. Cái Ta Biết nhìn chính nó như thế nào? Đối với hầu hết mọi người, cái Ta Biết tự nhìn nó xuyên qua tất cả những cái ngã trong các thể bản sắc, lý trí, cảm xúc, thậm chí cả cơ thể vật lý.
Như vậy cái Ta Biết trải nghiệm chính nó và trải nghiệm thế gian xuyên qua tất cả những ngã đó, và nó không ngừng chuyển từ cái này sang cái khác. Khi một tình huống khởi lên, con người phản ứng ra sao? À, cái Ta Biết dời chuyển vào một số những cái ngã tiềm thức đó và nó hồi đáp lại tình huống xuyên qua đó. Khi tình huống thay đổi, cái Ta Biết chuyển sang những ngã khác và giờ đây nó phản ứng dựa theo những ngã này, và cứ như vậy. Cho nên khi con dấn thân vào đường tu tâm linh từ tầng 48 đến 96, con không chỉ làm giống như hầu hết mọi người là phản ứng bằng cách chuyển vào đủ loại ngã theo chiều ngang, nhưng con bắt đầu vươn lên theo chiều dọc, con bước lên chiếc cầu thang vòng xoắn ốc bằng cách tạo dựng những cái ngã ngày càng cao hơn. Cho nên con dời chuyển theo hướng đi lên, nhưng con vẫn dời chuyển.
Con có thể nói là cái Ta Biết luôn luôn là nhận biết thuần khiết. Nhưng liệu nó có thường xuyên nhận biết chính nó là nhận biết thuần khiết hay không? Cái Ta Biết không được tạo ra như một cái ta vĩnh hằng, một cái ta không thay đổi, bất di bất dịch. Cái Ta Biết được tạo ra để là một cái ta liên tục thay đổi.
Vậy thì khi con lên cao hơn tầng tâm thức 96, cái Ta Biết bắt đầu ngộ ra: “Tôi KHÔNG phải là những ngã vỏ ngoài kia, tôi là nhiều hơn những ngã vỏ ngoài.” Đây là điều tâm thức Ki-tô chỉ ra cho con thấy. Và đó là khi con bắt đầu nắm bắt được vấn đề không phải là tinh lọc cái ngã tâm linh con đã xây dựng, mà là tháo gỡ nó, thoát ra khỏi sự đồng hóa với nó, để cho các ngã riêng biệt đó chết đi từng cái một, cho đến khi con có thể lại đứng đây như sự nhận biết thuần khiết đã đi xuống từ Hiện diện TA LÀ.
9.8. Không có chia cách giữa con và Hiện diện TA LÀ của con
Vậy bài thuyết giảng dài dòng này dẫn đến đâu, nó liên quan thế nào với chủ đề kết nối? À, nó liên quan đến sự kiện cái Ta Biết không thể kết nối với các chân sư thăng thiên hay với Hiện diện TA LÀ – bởi vì cái Ta Biết không hề chia cách khỏi các chân sư thăng thiên và Hiện diện TA LÀ. Thoạt tiên điều này có thể khó nắm bắt. Cho nên tạm thời, chúng ta sẽ nói là khi cái Ta Biết chú tâm vào cõi vật lý, hay ít ra vào bầu cõi chưa thăng thiên, nó vẫn ở một độ rung động nào đó và các chân sư thăng thiên thì ở một độ rung cao hơn, cho nên con sẽ thấy sự cần thiết phải nối kết với các thày. Nhưng liên quan đến Hiện diện TA LÀ, con cần nhìn nhận ở đây là đúng vậy, Hiện diện TA LÀ của con ngụ ở cõi tâm linh, còn con thì tập trung vào bầu cõi chưa thăng thiên. Dẫu vậy, con là phần nối dài của Hiện diện TA LÀ của con, giống như một ngọn sóng là sự nối dài của đại dương. Con không thể thực sự chia cách, con không bao giờ có thể chia cách khỏi Hiện diện TA LÀ của con.
Và như vậy, đây là điểm khi cái Ta Biết cần khởi sự xoay chuyển, nghĩa là thay vì nhìn thấy một khoảng cách và nhu cầu nối kết xuyên qua khoảng cách đó, con khắc phục ảo tưởng khoảng cách. Có thể con sẽ hỏi: “Còn sự khác biệt trong độ rung thì sao?” Nhưng liệu sự khác biệt trong độ rung có hàm ý một khoảng cách hay không? Đối với các ngã tách biệt thì quả là có một khoảng cách – vì chúng không thể kinh nghiệm cái một, chúng đã không được sinh tạo trên nền tảng cái một. Còn cái Ta Biết vỏn vẹn là sự nối dài của Hiện diện TA LÀ, và chỉ có một chuyện nó cần ngộ ra: “Tôi không hề chia cách khỏi đại dương, tôi là một phần của đại dương.”
Bây giờ con hãy tưởng tượng một ngọn sóng. Có một đại dương mênh mông, có nhiều ngọn sóng, nhiều ngọn sóng rất cao. Và ở đây có một ngọn sóng nhận biết được chính nó. Và từ trên đỉnh của chính nó, nó nhìn quanh. Nó thấy tất cả những ngọn sóng kia, những cái đỉnh của tất cả những ngọn sóng kia, và nó chỉ chú tâm vào những cái đỉnh này. Nó cố liên tục chú tâm vào đỉnh sóng để nó luôn luôn nhìn thấy đỉnh của nó lẫn đỉnh của các con sóng khác, cho nên nó thấy: “Tôi khác tất cả những sóng kia.”
9.9. Sự xoay chuyển ở trên tầng 96
Nhưng cái Ta Biết kinh nghiệm điều gì khi con vươn lên cao hơn tầng 96? Con bắt đầu nhận ra: “Tôi là một ngọn sóng, nhưng tôi là sóng trên đại dương, và đại dương thì chuyển động. Và như một con sóng, thay vì chỉ chú tâm vào bề nổi của đỉnh sóng, tôi cảm nhận được sự chuyển động sâu xa bên dưới, tôi có thể dự phần vào sự chuyển động sâu xa này.” Thế là bỗng chốc, ngọn sóng nhận biết được đại dương cùng sự chuyển động của đại dương. Và thay vì cố cưỡng lại động tác của đại dương, sóng bắt đầu xuôi chảy với nó. Đây là điều cái Ta Biết của con có khả năng ngộ được, là nó không cưỡng lại sự chuyển động của tánh linh, nó nhận ra Hiện diện TA LÀ chính là đại dương: “Tôi là một con sóng trên đại dương này, nhưng tôi có thể chuyển động cùng với đại dương, chuyển động cùng với Hiện diện TA LÀ.” Và hơn thế, con có thể nhận ra là các chân sư thăng thiên cũng chính là đại dương, và con có thể chuyển động cùng với các thày khi con chuyển động cùng với Hiện diện TA LÀ. Nói cho cùng, đây là cách con kết nối.
Thật ra con không kết nối mà con khắc phục cảm nhận khoảng cách. Và tất nhiên lúc đầu, có thể con sẽ chỉ khắc phục được khoảng cách trong một giây phút ngắn ngủi. Nhưng tất cả các con đều có thể có trải nghiệm này như các thày mô tả, là cái Ta Biết bước ra ngoài các ngã tách biệt và tự trải nghiệm nó như sự nhận biết thuần khiết, nó tự trải nghiệm như là một phần của đại dương, chuyển động với đại dương của Hiện diện TA LÀ, chuyển động với đại dương của các chân sư thăng thiên. Con chuyển động đồng nhịp với đại dương thay vì chống cự lại, thay vì cố làm điều mà chúng ta có thể gọi là “lướt sóng” – lại thêm một hình ảnh nữa! Con thử hình dung một người đứng trên chiếc ván, lướt một ngọn sóng, nhưng bây giờ con tưởng tượng người đó thốt lên: “Tôi đã chán chê chuyện lướt sóng rồi. Tôi cho phép mình chìm vào làn sóng, cảm nhận sự chuyển động của đại dương và xuôi chảy với chuyển động của đại dương.”
9.10. Giai đoạn phân liệt của đường tu tâm linh
Hiển nhiên, tự ngã của con sẽ la lớn: “Nhưng nếu bạn xuôi theo đại dương thì bạn sẽ là ai đây? Bạn sẽ không còn là tôi, bạn sẽ không là một cái tôi tách biệt. Tôi sẽ làm gì đây nếu bạn nhập làm một với đại dương, số phận của tôi sẽ ra sao?” Phải công nhận đây là giai đoạn khó khăn nhất trên đường tu tâm linh, qua đó con vẫn quen sống trong các ngã tách biệt, xem mình là một sinh thể tách biệt trong thế gian, nhưng giờ đây con lại bắt đầu cảm nhận được một sự chuyển động nào đó của đại dương của cái ta. Và làm thế nào con sẽ hoà giải cái hố khác biệt đó giữa việc con ở trong một cơ thể vật lý – có thể là con có gia đình, có việc làm, có sự nghiệp, có nhiều trách nhiệm trong thế gian – và đồng thời bên dưới những thứ này, con bắt đầu cảm thấy cử động của đại dương?
Các thày là chân sư thăng thiên hiểu hoàn toàn việc kinh qua giai đoạn này khó khăn đến chừng nào trên một hành tinh dày đặc như địa cầu. Đây gần như là một chuyện tâm thần phân liệt (schizophrenia) vì bản sắc của con bị lôi kéo về những hướng khác nhau. Và con yêu dấu – xin con thật chú ý ở đây – đó là tại sao các thày giảng dạy một con đường tu, một con đường tuần tự, qua đó con tuần tự lột bỏ các ngã tách biệt hầu con không bị sốc, là cú sốc mà một số người đã trải qua khi bỗng nhiên họ cảm thấy điều họ gọi là “cái chết của tự ngã”, hay một trạng thái “vô ngã”, tức là họ đột nhiên cảm thấy như thể mình không còn ý niệm bản sắc nữa, mình không biết mình là ai nữa và mình trải qua một cơn khủng hoảng bản sắc. Đây không phải là điều các thày giảng dạy trong tư cách chân sư thăng thiên. Các thày giảng dạy một con đường tuần tự.
Có những người phóng chiếu ra là khi con đạt đến tầng 96 thì con giác ngộ – con đã kinh qua một cuộc thức tỉnh tâm linh, con đã giác ngộ tâm linh, và bây giờ con chứng được một trình độ tối thượng nào đó. Nhưng đây chính là điều thường phóng chiếu họ vào cuộc khủng hoảng bản sắc đó, vì làm sao họ sẽ hòa giải được cái hố khác biệt kia? Tất nhiên là họ vẫn còn ngã tách biệt, cho nên rất có thể họ sẽ ngừng lại ở tầng 96, có nghĩa là họ sẽ bắt đầu tuột xuống trở lại, sau một thời gian.
9.11. Kỳ vọng một sự đột phá ấn tượng
Cho nên lý do các thày đã nói với con ở trên tầng 96 còn nhiều bước nữa chính là để con có thể tiếp tục bước chân trên một con đường tuần tự sẽ không đẩy con lao xuống một cuộc khủng hoảng bản sắc, không biết mình là ai nữa và tại sao mình ở đây. Và như vậy, hầu hết các con đã khởi sự bước đi trên con đường này. Điều quan trọng, cực kỳ quan trọng, là con xoay chuyển trong tâm và chấp nhận đây là một đường tu tuần tự, đây phải là một đường tu tuần tự. Có một xu hướng – có lẽ thịnh hành ở phương Tây hơn là ở phương Đông, nhưng vẫn có mặt tại phương Đông – là khi đệ tử tâm linh tìm thấy con đường tâm linh thì họ bước vào tư duy mong muốn một cuộc thay đổi ấn tượng, một sự đột phá ấn tượng, một thành quả ấn tượng qua đó họ đột nhiên thay đổi và giờ đây họ đạt tới một trạng thái cao siêu. Dù họ gọi đó là thức tỉnh hay giác ngộ hay cái chết của tự ngã – hay bất kỳ tên gọi nào hợp thời ở ngoài kia – thì đó cũng là một kỳ vọng, hay một tư duy có khả năng ngăn chặn hoàn toàn sự kết nối đích thực với các chân sư thăng thiên.
Nhiều người đã dùng tham vọng này để nối kết với những sinh thể ở cõi lý trí hay cả ở cõi bản sắc thấp, và họ nghĩ các sinh thể này phần nào tâm linh. Nhưng đây là một ngõ cụt, một con đường không lối thoát. Một số người khác đã đuổi theo một sự đột phá, mong mỏi rằng nó sẽ xảy đến, và nếu nó không xảy đến với đạo sư này thì họ sẽ tìm kiếm một đạo sư khác. Nếu nó không xảy đến với giáo lý này thì họ tìm kiếm một giáo lý khác. Bởi vì họ đinh ninh rằng một ngày nào đó họ sẽ tìm thấy cái sáng ngộ tuyệt đỉnh kia. Một ngày nào đó họ sẽ gặp được vị đạo sư kia sẽ gõ lên con mắt thứ ba của họ và họ sẽ giác ngộ. Một ngày nào đó họ sẽ đọc được một câu gì đó trong sách và mọi chuyện sẽ vỡ ra, thế là họ giác ngộ.
9.12. Con đường tuần tự ở trên tầng 96
Nhưng đó không phải là con đường các thày giảng dạy. Các thày dạy một con đường tuần tự có nhiều bước giữa các tầng tâm thức 96 và 144, và con bước đi từng bước một để không bao giờ bị lạc lối. Con không bao giờ đánh mất cảm nhận tại sao mình ở đây trong thế gian. Con không bao giờ đánh mất khả năng chu toàn các trách nhiệm của mình. Nhưng mặt khác, con không bao giờ đánh mất hướng đi của mình là đạt tới điểm mình không còn những cái ngã kia phản ứng lại thế gian. Và đó là lúc con trở thành một cánh cửa mở cho Hiện diện TA LÀ cùng các chân sư thăng thiên hành động xuyên qua con, trong khi con vẫn không đánh mất cảm nhận mình là ai và mình đang đứng ở đâu trên đường tu. Đây là tại sao con có khả năng tuần tự xoay chuyển ý niệm bản sắc của con.
Vậy thày đang nói gì chứ? Thày đang nói là nhiều người mang kỳ vọng là họ có thể đi từ một cảm giác ít nối kết với chân sư thăng thiên rồi đột ngột có được một sự nối kết trọn vẹn. Nhiều người mong mỏi sự đột phá này. Một số còn phóng chiếu ra là sứ giả này có sự nối kết hoàn toàn rộng mở với các thày. Nhưng đây là một kỳ vọng thiếu thực tế. Tiến trình xảy ra tuần tự. Đúng là sứ giả này có sự nối kết với các thày, nhưng phần lớn thời gian ông lo làm một công việc gì đó và ông chú tâm vào công việc này. Thật ông không cần nối kết nhiều lắm với các chân sư để rà đọc lại một bài truyền giảng, là công vịêc ông bỏ ra nhiều thì giờ thực hiện. Ông không cần nối kết nhiều lắm với các chân sư để đi chợ, hay đổ rác, hay dọn dẹp nhà cửa, hay bất kỳ hoạt động nào ông làm trong đời sống thường nhật.
Cho nên việc nối kết với các chân sư thăng thiên không phải là một trải nghiệm thần sầu quỷ khốc nào đó. Phần lớn thời gian khi con làm lụng công việc hàng ngày, con không cần nối kết với các thày, ít ra là con không nhận biết một cách ý thức. Cái Ta Biết chỉ chú tâm vào hoạt động vỏ ngoài, thậm chí chú tâm xuyên qua những cái ngã kia mà con còn sót lại, tùy theo con ở mức nào trên đường tu. Và điều này hoàn toàn tự nhiên thôi, thật trong đó chẳng có gì phản tâm linh. Nhiều người tâm linh có một cái nhìn hoàn toàn thiếu thực tế về thế nào là giác ngộ hay thức tỉnh hay thế nào là một trình độ tâm thức cao.
9.13. Hãy tìm đúng một khái niệm hấp dẫn con
Thày cũng biết thày đã cho con quá nhiều điều để suy ngẫm. Nhưng thày mong con nhận ra là khi các thày trao một bài truyền đọc, các thày không chỉ nhắm vào một người mà nguyên một loạt người khác nhau. Cho nên các thày phải trao một số lời dạy cho những người ở các tầng tâm thức thấp hơn, một số cho các tầng cao hơn, và một số cho những người ở giữa. Đó là tại sao các thày thường đưa ra nhiều khái niệm có vẻ choáng ngợp. Nhưng con không cần tập trung vào tất cả mọi thứ. Con chỉ cần tìm ra đúng một khái niệm nào đó hấp dẫn đối với con, đánh động con ở mức tâm thức hiện thời của con. Xong con chú tâm vào đó, con học tập, con thể nhập, con suy nghiệm, con yêu cầu các thày giúp con nắm bắt và con thực sự thể nhập, và điều này sẽ giúp con bước lên bước kế tiếp. Và rồi có thể lại có một khái niệm khác con có thể tập trung vào. Cho nên con không cần cảm thấy choáng ngợp khi con gặp một bài truyền giảng chứa đựng quá nhiều ý tưởng khiến con nghĩ con bị quá tải. Con chỉ cần tìm đúng một ý tưởng thu hút con và con chú tâm vào đó. Con không quan tâm đến phần còn lại, vì con luôn luôn có thể trở lại sau đó, đọc lại bài truyền đọc, nghe lại bài truyền đọc và tìm ra cái ý tưởng kế tiếp mà con sẵn sàng tiếp nhận.
Vậy để tóm lược bài giảng này, tới một điểm con sẽ thấy lợi ích xem xét điều này: “Đâu là bản sắc tôi có khi lớn lên? Bản sắc này là gì trong nền văn hóa của tôi cho dù ở Hàn quốc hay một nơi nào khác? Người ta tự nhận diện như thế nào, và làm người có nghĩa là gì trong môi trường đó?” Xong con bắt đầu chất vấn bản sắc đó. Con dùng giáo lý tâm linh để hỏi: “Đây có thực là cách duy nhất để làm người hay chăng?” Và con có thể bắt liên lạc với những người đã lớn lên trong một nền văn hóa khác, nhìn ra là con có thể là một loại người khác so với những gì con đã được dạy dỗ, và lần hồi con bắt đầu chất vấn sự thể này. Xong từ từ con nỗ lực phơi bày ý niệm bản sắc chung của mọi con người và con tuần tự chất vấn cái đó. “Liệu tôi có thực sự xa cách tánh linh, tôi có thực sự tách biệt? Có cần thiết tôi phải xem mình là một sinh thể tách biệt, hay tôi có thể tuần tự chuyển đổi bản sắc của tôi?”
Sau đó khi con sử dụng giáo lý và thực hành đọc chú đọc thỉnh, con dần dần chuyển đổi bản sắc của con. Nhiều người trong các con sẽ nhận ra là mình đã đi trên đường tu được nhiều năm và phần lớn thời gian này có vẻ như con không tiến nhiều lắm. Nhưng thỉnh thoảng, có thể đột nhiên con có dịp nhìn ngược lại mình từng ở mức nào mười năm về trước, hay chỉ một năm về trước, và con bỗng nhận ra là con đã có tiến bộ. Bây giờ con không nhìn cuộc đời giống như trước nữa, con không phản ứng lại các tình huống theo cùng một cách nữa. Và đó là lúc con có thể nhận ra là mặc dù đây là một con đường tuần tự, vẫn có vẻ như con đường này đã đưa con lên cao hơn trước rất nhiều. Và đó cũng là lúc con có thể từ bỏ giấc mơ muốn nếm một cuộc xoay chuyển ấn tượng, một sự đột phá ấn tượng nơi con bỗng chốc giác ngộ.
9.14. Ảo tưởng về sự đốn ngộ tối hậu
Các thày biết là trên thế giới có những người tuyên bố là họ đã trải qua một sự giác ngộ tự phát đột ngột. Nhưng đây không phải là đường tu các thày giảng dạy và thày đã giải thích tại sao. Đối với những ai có thể đã có một sự giác ngộ ấn tượng nào đó trong kiếp này, thì điều này chỉ có thể xảy ra vì trong những kiếp trước họ đã bước theo một con đường tuần tự. Có thể họ không ý thức, thậm chí họ còn có thể phủ nhận. Họ có thể phủ nhận là một người có thể bước theo một con đường tuần tự dẫn đến giác ngộ. Như một số đạo sư tâm linh quả quyết, giác ngộ luôn luôn phải tự phát vì con không thể ép buộc nó xảy ra. Đấy, con yêu dấu, con không thể ép buộc nó xảy ra. Nhưng thày đã giảng điều gì trong bài này? Con không thể nối kết hay thức tỉnh xuyên qua những ngã tách biệt phản ứng lại thế gian, nhưng con có thể tuần tự buông bỏ chúng. Và con buông bỏ càng nhiều ngã tách biệt thì cái Ta Biết sẽ càng dễ ngộ ra nó là ai. Nói cho cùng thì đó chính là giác ngộ. Có gì khác nữa đâu?
Nhưng đối với một số người, trải nghiệm ấn tượng là một điều có thể xảy ra, qua đó họ cảm thấy như thể ý niệm bản sắc của họ tan biến mất và họ nghĩ họ đã giác ngộ, nhưng họ có thể vẫn chỉ ở tầng tâm thức 96 thôi. Và như vậy còn sót lại bao nhiêu ngã tách biệt nữa trước khi họ đạt đến tầng 144? Và nếu giờ đây họ tuyên bố là mình đã giác ngộ, nếu họ bước ra ngoài và bắt đầu giảng dạy, rồi họ thu hút đông đảo những người đi theo trầm trồ: “Ồ đúng vậy, vị này đã giác ngộ,” thì liệu họ sẽ bao giờ xem xét những cái ngã còn lại hay không, hay họ sẽ bác bỏ là mình vẫn còn những điểm cần giải quyết? Và nếu họ bác bỏ thì làm thế nào họ sẽ giải quyết được đây? Làm thế nào họ đạt đến mức sẵn sàng thăng thiên?
Trên thế giới ngày nay có những đạo sư tâm linh với rất nhiều người đi theo, và ai ai cũng nghĩ là họ đã giác ngộ. Nhưng họ còn khá xa tầng 144. Và nếu họ không lần hồi tiến lên gần hơn – do họ nghĩ họ không còn gì cần giải quyết trong tâm lý nữa – thì họ sẽ không hội đủ tư cách để thăng thiên sau kiếp này. Tình trạng này đã xảy ra cho nhiều đạo sư suốt các thời đại, đặc biệt trong truyền thống Ấn Độ nơi nhiều vị đã thiết lập đạo tràng. Họ thu nhận nhiều tín đồ và ai nấy đều phóng chiếu là vị đạo sư này đã chứng đạt trạng thái tối hậu. Nhưng các thày đang cố giúp con nhìn ra điều gì? Rằng chừng nào con còn đầu thai trên một hành tinh dày đặc như trái đất thì không có trạng thái tâm thức tối hậu. Cho nên nghĩ rằng mình đã chứng đạt một trạng thái tối hậu nào đó là một ảo tưởng, một ảo tưởng thật nguy hiểm. Bởi vì nếu con không chịu nhìn vào bản thân con thì làm thế nào con sẽ buông bỏ và khắc phục được những cái ngã còn sót lại đang ngăn chặn con thăng thiên? Đây là một cạm bẫy mà các thày mong con là đệ tử trực tiếp sẽ không rơi vào.
Và với lời này, thày đã trao cho con những gì thày muốn trao trong lượt này. Thày cảm ơn con đã chú ý. Thày cảm ơn các con đã tổ chức và tham dự khóa nhập thất này, đại hội này. Bởi vì tất nhiên, đại hội này đã cho phép các thày sử dụng luân xa các con để truyền rải vào tâm thức tập thể những xung lực thật mãnh liệt. Có nghĩa là không chỉ các con được hưởng lợi mà hàng triệu người khác cũng được lợi lạc khi xung lực tỏa rộng vào tâm thức tập thể giống như những vòng tròn trên mặt nước. Và do đó nhiều người sẽ đột nhiên nhìn ra một điều gì đó mà trong một thời gian dài họ đã khó lòng nhìn thấy. Họ sẽ nhìn ra mục đích thực của con đường tâm linh. Và họ sẽ tìm ra con đường tâm linh dưới hình thức này hay hình thức khác hấp dẫn nhất đối với họ, và con đường này sẽ đưa họ lên cao hơn.
Đây là một công việc đáng kể mà các con đã và đang làm khi các con đến với nhau trong đại hội này. Và con hãy nhận sự biết ơn của các thày. Bây giờ thày sẽ đơn giản niêm con trong Ngọn lửa của Chỉ đạo Thiêng liêng mà TA LÀ trên trái đất.