Bài truyền đọc của chân sư thăng thiên PadmaSambhava qua trung gian Kim Michaels ngày 8 tháng 1, 2023. Bài này được trao truyền nhân Webinat Tân niên 2023 – Là người tâm linh trong một thế giới hỗn loạn.
TA LÀ chân sư thăng thiên PadmaSambhava. Thày đã cho con một cái nhìn đặt phần nào trọng tâm vào hoàn cảnh cá nhân của con – làm thế nào con có thể nhìn chính mình và hoàn cảnh của mình như một sinh thể đầu thai trên trái đất. Nhưng bây giờ chúng ta hãy lấy một góc nhìn khác và xem xét tình trạng chung của địa cầu.
Con là một đệ tử tâm linh. Nhiều người trong các con đã từng là đệ tử tâm linh hàng bao nhiêu kiếp sống, và đó là tại sao trong kiếp này con có thể nhận diện một giáo lý cao hơn. Con không thể nhớ cuộc sống của con như thế nào, tâm thái của con như thế nào khi có lẽ vào một thời quá khứ rất xa con không là một đệ tử tâm linh. Hầu như con không nhớ gì hết. Con có thể có chút hiểu biết trí thức rằng nhiều người trên địa cầu đang ở trong một tâm thái thấp hơn, nhưng con có rất ít ký ức trực tiếp về điều này.
Những người cưỡng lại thay đổi
Các thày đã nói gì? Địa cầu là một lớp học, và có hai cách để học trong lớp học địa cầu. Một cách là qua sự chỉ đạo cao hơn, qua giáo lý tâm linh, qua tu tập tâm linh, qua việc tự quan sát, nỗ lực thay đổi tâm lý của mình, bước đi trên một đường tu. Nhưng cách kia là Trường đời Cay đắng. À, có thể con đã ở trong Trường đời Cay đắng vào một thời rất xa hàng bao kiếp trước, cho nên con không nhớ nó như thế nào, và tuy con hiểu một cách trí thức là hầu hết mọi người còn trong Trường đời Cay đắng, liệu con có thực sự nắm bắt được điều này có nghĩa là gì? Hậu quả là gì?
Bây giờ con nhìn lại chính con và con có thể chấp nhận ý tưởng về một thời hoàng kim và chúng ta đang tiến dần đến thời hoàng kim. Nhưng con có hiểu chăng là nếu con cố giải thích cho họ thời hoàng kim là gì, thì tuyệt đại đa số con người trên hành tinh này sẽ không có khái niệm gì về những chuyện con nói – về tiềm năng tiến đến thời hoàng kim? Như câu nói thông dụng, họ mù tịt về chuyện này.
Bởi vì họ không thể hiểu nổi họ có thể nâng cao tâm thức và nhờ vậy đưa địa cầu lên một trạng thái cao hơn một cách hệ thống. Thậm chí họ không nghĩ cả tới chuyện họ có thể chủ tâm nâng cao tâm thức của họ. Họ không sẵn lòng xem xét bản thân hay nhìn vào cái xà trong mắt họ, như Giê-su gọi vây. Cho nên chừng nào họ còn trong tâm thái đó thì làm thế nào đưa họ vào thời hoàng kim, và làm thế nào đưa địa cầu vào thời hoàng kim?
Nhiều người trong số đó sống một đời sống mà con có thể gọi là nghèo nàn, nhưng họ vẫn cố bám lấy nó. Con hãy nhìn biết bao người ở những vùng nghèo của thế giới đã lớn lên trong nghèo khó với viễn quan là họ chỉ có thể nghèo khó, và họ còn chống đối những thay đổi trong xứ họ sẽ đem lại nhiều sung túc hay nhiều tự do hơn cho họ. Con nhìn xem bao nhiêu người khắp thế giới đang cưỡng lại sự tiến bộ. Làm thế nào con có thể thị hiện thời hoàng kim trên một hành tinh với quá nhiều người – đa số mọi người – cưỡng chống lại sự tiến bộ cho dù là tiến bộ nào? Họ không có viễn ảnh nào về thời hoàng kim nhưng họ chống đối tiến bộ vì họ cố bám lấy bất kể những gì họ đang có.
Làm thế nào con có thể thị hiện thời hoàng kim trên một hành tinh như thế này? Con chỉ có thể thực hiện được một khi những người đó chuyển đổi tâm thức của họ và trở nên sẵn lòng trải nghiệm tiến bộ, sẵn lòng trải nghiệm hoàn cảnh của họ được cải thiện. Là một đệ tử tâm linh, hẳn con đang nghĩ: “Nhưng nếu người ta đau khổ, tại sao người ta lại không muốn cải thiện hoàn cảnh của mình?” Nhưng họ không muốn. Đây chính là sự khác biệt giữa con và đa số mọi người trên hành tinh này.
Con muốn nâng cao cuộc sống của con, con muốn khắc phục đau khổ, con muốn đạt được tự do và con sẵn lòng tự thay đổi để đạt được. Đó là tại sao con là một đệ tử tâm linh. Nhưng hầu hết mọi người chưa ở mức nhận biết này. Họ không thể có viễn ảnh về một thời hoàng kim hay về đường tu tâm linh. Họ chỉ biết những gì họ đang có. Họ không muốn đánh mất cái đó cho nên họ cưỡng lại thay đổi – họ cho rằng thay đổi chỉ có nghĩa là mất mát chứ không là lợi lạc.
Động lực trên địa cầu
Làm thế nào con thị hiện thời hoàng kim trên một hành tinh như thế này? Đấy, con phải tìm ra cách chuyển hóa tâm thức con người. Và đây là chỗ con cần hiểu động lực của ý chí tự quyết. Cách đây hai ba ngàn năm, việc thị hiện thời hoàng kim như Saint Germain mường tượng sẽ không thể thực hiện được. Tại sao vậy? Vì vào thời đó, rất rất ít người có thể nắm bắt khái niệm thời hoàng kim, khái niệm con đường tâm linh, khái niệm tự thay đổi bản thân, khái niệm rằng việc thay đổi tâm thức có khả năng ảnh hưởng đến các điều kiện của hành tinh.
Nhưng ngày nay, rất rất nhiều người đã bước vào nhận biết đó. Nhiều người dù chưa bao giờ nghe nói về chân sư thăng thiên hay ngay cả về đường tu tâm linh, đã cởi mở hơn với sự thay đổi, đã nhận ra là các điều kiện có thể thay đổi. Họ nhìn vào khối lượng tiến bộ đã xảy ra trong mấy thế kỷ qua và họ thấy là tiến bộ có thể tiếp tục trong tương lai, họ chấp nhận, họ mong muốn tiến bộ.
Trái đất đã vượt quá số lượng tới hạn khi có đủ túc số những người muốn thay đổi, và vì vậy định luật không cho phép những kẻ chống đối thay đổi có thể kìm hãm bước tiến dẫn đến thời hoàng kim. Mặc dù đa số còn kháng cự sự thay đổi, nhưng vẫn có một số người tới hạn đã đón nhận sự thay đổi, và đây chính là khối người sẽ đẩy mạnh động cơ dẫn đến thời hoàng kim.
Họ là những người đang quyết định hướng đi chung của hành tinh, vì họ là số 10% ở trên cùng về mặt tâm thức và đông hơn cả số 10% đó. Cho nên luật tự quyết được thiết lập để đảm bảo là khi có đủ số lượng tới hạn những người muốn thay đổi trên một hành tinh, thì thay đổi này phải được phép trải bày ra.
Nhưng điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là thành phần dân chúng kháng cự lại sự thay đổi sẽ không bị ép buộc phải thay đổi, mà điều sẽ xảy ra là nghiệp chướng của họ sẽ không còn được trì hoãn lại – nếu đây là một cách giải thích. Có thể nói là đã có một thời gian miễn thứ khi nghiệp chướng của con người được trì hoãn, được giữ lại, để tạo điều kiện cho con người tăng triển. Nhưng khi chu kỳ xoay vòng, nghiệp chướng sẽ được phóng thích. Có nghĩa là Trường đời Cay đắng sẽ giáng thêm nhiều cay đắng cho họ.
Con cũng có thể nhìn sự việc một cách khác và nói rằng sự phản hồi của tấm gương vũ trụ được gia tốc, cho nên cũng như trên, Trường đời Cay đắng sẽ giáng những cú mạnh hơn trong một thời gian ngắn hơn. Và qua đó họ sẽ bắt buộc phải thay đổi tâm thức, nhưng yếu tố sẽ bắt buộc họ thay đổi không phải là khối người mong muốn thay đổi, cũng không phải là các chân sư thăng thiên, mà là chính những chọn lựa của họ trong quá khứ. Thay vì được phép làm ngơ các chọn lựa cũ thì giờ đây họ phải giáp mặt với các chọn lựa này và không thể nào bỏ qua được nữa.
Bóng hình trên vách
Đây là động lực đang diễn ra trên trái đất. Làm thế nào sự thể này sẽ giúp con, một đệ tử tâm linh, thay đổi cái nhìn của mình về trái đất? À, chúng ta hãy bắt đầu bằng hang động của Plato, một truyện ngụ ngôn từ lâu đời do nhà hiền triết Plato đưa ra. Con có một hang đá. Trong hang có một nhóm người bị xiềng xích khiến họ không thể quay đầu ngó ra đằng sau. Họ ngồi đối mặt với vách đá.
Ngoài hang trời nắng chói chang, có người đi lại bên cửa hang, và ánh sáng mặt trời chiếu lên vách bóng hình những người qua lại. Theo một nghĩa nào đó, những người trong hang cảm nhận là có chuyện gì đang xảy ra sau lưng họ, một chuyện gì ở ngoài hang, nhưng họ không thể thấy chính xác đó là gì, mà họ chỉ thấy bóng hình trên vách đá.
Tất nhiên, Plato muốn dùng hình ảnh này để minh họa sự kiện là những gì con nhìn thấy với tâm vỏ ngoài và giác quan vật lý chỉ là hình bóng của những căn nguyên đang hiện hữu ở những cõi cao hơn, mà ông gọi là “cõi của hình tượng lý tưởng”. Điều này cũng tương tự như những gì các thày gọi là cõi cảm xúc, cõi lý trí và cõi bản sắc, nơi các hình ảnh do mỗi người và nhân loại nói chung cầm giữ được phóng chiếu lên Ánh sáng Mẫu-Vật trong bát cung vật lý. Thế giới vật chất chỉ là hình bóng của những hình ảnh và hình tượng ở ba cõi cao.
Bản đồ các tầng tâm thức con người
Này con cũng biết khoa học đã tạo ra nhiều loại dụng cụ đo lường khác nhau. Con có vệ tinh không ngừng bay quanh trái đất, dõi tìm một số vật cụ thể trên mặt đất. Con hãy tưởng tượng con đang bay trên quỹ đạo trái đất trong trạm vũ trụ nhìn xuống mặt đất như một con người. Con thấy gì? Con thấy phong cảnh, con thấy những khu rừng, con thấy đại dương, con thấy nhiều thành phố, con thấy đường xá, con thấy cả người ta. Là một con người, xu hướng tự nhiên của con là chú tâm nhìn sinh hoạt con người.
Bây giờ con có một vệ tinh rà xét nhiệt độ. Con thấy mặt đất hiện ra như một mô hình, nhưng vì vệ tinh này chỉ thấy được khác biệt nhiệt độ cho nên một số vùng lạnh hơn sẽ màu xanh, một số vùng ấm hơn sẽ màu đỏ. Vệ tinh không thấy được người ta, không thấy thành phố, không thấy đường xá, mà chỉ thấy sự khác biệt về nhiệt độ.
Rồi có một máy rà xét khác tìm kiếm khoáng chất, nó thấy được những cấu trúc địa chất, những loại quặng sắt. Một chiếc máy khác tìm kiếm dầu hỏa, một chiếc khác nữa đo đạc độ cao và nó chỉ thấy được những khác biệt về độ cao.
Con có thể tạo một bản đồ trái đất về những thứ do bàn tay con người xây dựng. Trên bản đồ có thành phố, đường xá, ranh giới giữa các quốc gia. Hay con có thể tạo ra đủ loại bản đồ khác dựa trên những tiêu chuẩn khác nhau, như nhiệt độ, độ cao, lượng mưa, quặng mỏ hay bất cứ gì khác. Có rất nhiều cách nhìn trái đất. Là một đê tử tâm linh, con có thể sử dụng cách thức này, con có thể bước lui lại và nói: “Trái đất là gì? Trái đất là gì, đặc biệt trong giai đoạn chúng ta đang tiến về thời hoàng kim?”
Chúng ta đang đến gần điểm thời hoàng kim sẽ bắt đầu xuất hiện, nhưng để cho thời hoàng kim thị hiện, rất nhiều thay đổi phải cần xảy ra. Con có thể bước lui lại và có được một cách nhìn khác về trái đất. Con có thể nói: “Sẽ cần gì để cho thời hoàng kim thị hiện? Sẽ cần một số lớn những người này phải xoay chuyển nhận biết của mình.”
Thậm chí con có thể tạo ra một bản đồ trưng bày những nơi nào có người tập trung sinh sống cùng với mức tâm thức của họ. Liệu loài người đã đến gần hơn với tâm thức thời hoàng kim? Còn xa đến bao nhiêu? Và con có thể lập ra một bản đồ nhiều màu cho thấy là ở một số vùng trên thế giới có nhiều người đã đạt gần đến mức tâm thức thời hoàng kim, trong khi ở những vùng khác thì hầu hết mọi người vẫn còn rất xa. Và như vậy con có thể nói: “Sẽ cần gì để khiến cho những người còn xa tâm thức hoàng kim xoay chuyển được tâm thức của họ đây?”
Trường đời Cay đắng
À, một giáo lý tâm linh sẽ không đủ để làm chuyện này. Những loại giáo lý khác, ngay cả tư tưởng về dân chủ chẳng hạn, cũng sẽ không đủ để làm chuyện này. Các giáo lý về giải phóng phụ nữ, bình đẳng nam nữ, tính nhân bản cao hơn, cách hành xử trung thực và tử tế giữa mọi người, tất cả những giáo lý và tư tưởng như vậy cũng không đủ để làm chuyện này, bởi vì nếu chúng đủ thì chúng đã làm được rồi.
Vậy sẽ phải cần gì để những người đó chuyển đổi? Đấy, họ còn trong Trường đời Cay đắng, cho nên những cú giáng phải trở nên dữ dội đến độ họ thực sự chú ý. Ngay bây giờ, con có thể nói là họ đang đau khổ, họ đã đau khổ từ rất lâu, có thể họ đã phải nếm mùi đủ loại cay đắng, đủ loại tai ương, đủ loại hoạn nạn, nhưng vẫn không đủ để lay họ thức giấc khỏi trạng thái tâm thức hiện thời, không đủ để khiến họ ngộ ra: “Không, chính chúng ta mới phải thay đổi.” Câu hỏi đặt ra là những cú giáng mà các nhóm người trải nghiệm phải dữ dội đến chừng nào trước khi họ chứng được điều này: “Chúng ta cần thay đổi, chúng ta không thể cứ tiếp tục như thế này”?
Cuộc sống trên trái đất là một màn trình diễn
Khi con ngộ ra điều đó, con có thể nói: “Trái đất là gì chứ?” Con có thể trở về thời Hy Lạp cổ với những nhà hát ngoài trời để trình diễn kịch nghệ. Một loại kịch là bi kịch. Mục đích của bi kịch – mà các sọan giả lẫn diễn viên đều biết rõ – là trình bày một số tình huống trong đời sống, diễn xuất một số cảm xúc đặc thù, một số hoàn cảnh khó xử mà mọi người đều sống qua, hầu cử toạ có dịp giải quyết một vấn đề nào đó trong tâm thức của mình khi xem kịch thay vì phải trải nghiệm tình thế đó trong đời sống thật, hay có lẽ cử toạ có thể học được điều gì từ vở kịch sẽ áp dụng cho đời sống thật.
Đấy, theo một nghĩa nào đó, Trường đời Cay đắng cũng giống như một vở kịch. Mục đích của nó là đánh thức cử toạ nhìn ra nhu cầu phải thay đổi. Câu hỏi là loại kịch nào sẽ cần được trình diễn cho một nhóm người đặc thù để họ thức tỉnh trước nhu cầu phải thay đổi. Và do đó con có thể thấy là các biến cố vỏ ngoài đang xảy ra trên điạ cầu, tuy có vẻ rất dữ dội và đáng lo ngại, nhưng chúng chỉ là những phương tiện để đạt cứu cánh. Kỳ thực, các biến cố vật lý vỏ ngoài đang diễn ra trên địa cầu có thể ví như màn trình diễn trên sân khấu.
Vấn đề là khi con ngồi trong một rạp hát vật lý theo dõi một màn trình diễn kịch nghệ, con biết rõ những gì xảy ra trên sân khấu không có thật, đó không phải là cuộc đời thật. Vậy tại sao con không nhận ra điều này khi xem cái gọi là cuộc đời thật – rằng những hình dạng diễn ra trên địa cầu thật ra không có gì thực hơn một màn trình diễn trong nhà hát? Vấn đề ở đây là không có sân khấu, mà có một môi trường nơi con đã nhập vai, đã chìm đắm vào đó, cho nên nó có vẻ thực hơn. Thày không đang nói đến đa số con người nhận ra được điều này, mà thày nói đến con là đệ tử tâm linh nhận ra rằng những gì xảy ra trên địa cầu là một màn trình diễn có mục đích đánh thức một số người đang cưỡng lại bước tiến về thời hoàng kim. Và do đó, vấn đề chỉ đơn giản là liệu sự kháng cự của con người sẽ lớn đến chừng nào, và các cú giáng sẽ phải dữ dội đến chừng nào trước khi họ thức tỉnh.
“Chuyện này đáng lẽ không được xảy ra”
Và khi con nhận ra, khi con chấp nhận điều này, con sẽ có thể nói: “Ừ nhỉ, tại sao tôi phải xem đó là hệ trọng? Tại sao tôi phải coi đó là chuyện cá nhân của mình? Tại sao tôi phải cưỡng lại những gì đang xảy ra? Taị sao tôi phải dùng giáo lý tâm linh để lượng định: Ồ, chuyện này đáng lẽ không được xảy ra?” Vị sứ giả này khi vụ xâm lăng Ukraine xảy ra đã cảm thấy rõ ràng: “Ồ, chuyện này đáng lẽ không được xảy ra.” Trước khi nó xảy ra và bất chấp các dấu hiệu báo trước, ông nghĩ: “Chuyện này sẽ không xảy ra đâu. Không có cách chi Putin không thấy được hậu quả, không có cách chi giới lãnh đạo nước Nga không thấy được hậu quả. Họ không thể đui mù đến như vậy.” Nhưng như mọi người có thể chứng kiến hôm nay, họ đã đui mù đến như vậy.
Sứ giả này đã thấy được hậu quả và ông đã phóng chiếu trạng thái tâm thức của ông rằng nhất định phải có ai đó trong giới lãnh đạo nước Nga cũng sẽ thấy được hậu quả và sẽ ngăn cản vụ này. Nhưng ông đã lầm và ông chịu nhìn nhận là mình lầm. Cũng vậy, con có thể dần dần nhìn nhận là trên trái đất có nhiều người cần đến những kịch bản vô cùng dữ dội được trải bày ra trên sân khấu địa cầu mà họ xem là đời sống thực trong thế giới vật chất, trước khi họ có thể thức tỉnh thấy được nhu cầu một sự thay đổi.
Nhưng con không nằm trong số những người đó. Con là một người tâm linh. Con cởi mở tiếp nhận sự hướng dẫn từ một cõi vượt khỏi tâm con cùng vũ trụ vật chất. Con không ở trong Trường đời Cay đắng. Tại sao con lại xem đó là hệ trọng đến vậy, thậm chí con còn xem đó là chuyện cá nhân? Tại sao con lại cưỡng lại? Tại sao con lại cố thay đổi nó đi? Nó là một phần của tiến trình đưa địa cầu đến gần với thời hoàng kim.
Chắc chắn con không thể chờ đợi mọi người có khả năng bước tới thời hoàng kim như con đang bước? Con cần nhìn nhận là nhiều người cần đến Trường đời Cay đắng để có thể bước tới. Điều con có thể làm là lui lại và nhận ra là cho dù những chuyện này có vẻ thực đến đâu, đó chỉ là một vở kịch đang được trình diễn. Thày biết, điều này sẽ có vẻ thật vô cảm đối với nhiều người vì hiển nhiên thế giới đang chứng kiến nhiều khổ đau có thực như chết chóc, bom đạn và tất cả những thứ đó. Thày không yêu cầu con vô cảm. Nhưng thày xin con hãy lui lại và nhận ra là trong tư cách một người tâm linh, con cần cho phép vở kịch này trải bày ra để những ai không thể được đánh thức bởi một giáo lý tâm linh có thể được đánh thức bởi các biến cố đang diễn ra trong cái họ tưởng là đời sống thực.
Tránh không bị lôi kéo vào màn trình diễn
Tất nhiên là có hậu quả tàn khốc cho nhiều người. Tất nhiên con muốn tránh cho nó không xảy ra. Tất nhiên các chân sư thăng thiên cũng muốn tránh cho nó không xảy ra. Nhưng một khi nó không thể tránh được thì con có thể tránh bị lôi kéo vào trong đó, bị cuốn hút vào các cảm xúc, các ý nghĩ, các cơn lốc, thậm chí vòng xoáy vật lý của các biến cố này. Con có thể đứng lui lại và quan sát, và con quan sát y như con đang ngồi trong nhà hát xem vở bi kịch cổ Hy Lạp được trình diễn trên sân khấu. Thày không nói là con cần thưởng thức vở kịch, nhưng con có thể xem đó như một buổi biểu diễn và con tránh không bị cuốn hút vào đó. Con có thể tránh không phản ứng lại như thể đó là một điều đáng lẽ không được xảy ra.
Từ một nhãn quan nào đó, đúng vậy, tốt hơn là nó không xảy ra. Sẽ tốt hơn biết mấy nếu con người có thể tăng triển mà không đau khổ. Nhưng nếu họ không thể, thì trong chiều dài của thời hoàng kim, nó vẫn gây ra ít khổ đau hơn trong dài hạn so với kịch bản con người không thay đổi. Một khi con hiểu luân hồi thì vấn đề ở đây là con nhận ra, cho dù ai đó có phải rời kiếp đầu thai quá sớm do chiến tranh, thì cơ hội của họ vẫn chưa kết thúc. Họ sẽ lại có cơ hội trở lại hiện thân trong một hoàn cảnh khác và do đó họ sẽ vẫn bước tới.
Cho nên ngay cả nếu con nhìn từ nhãn quan một linh hồn, con có thể nói là người đó có thể đã đau khổ dữ dội trong một thời gian ngắn trong kiếp này, nhưng nó có thể ngăn chặn sự khổ đau kéo dài hơn rất nhiều trong những kiếp tới. Từ một quan điểm toàn bộ, đây là một kết quả xây dựng hơn.
Con hiểu là thày không đang ngồi đây như một chân sư thăng thiên và đưa ra những lời đánh giá như vậy. Thày đã trình bày những điểm này với con như một cách để giúp con tránh không bị lôi cuốn vào sợ hãi, vào phản ứng dựa trên sợ hãi hay nỗi giận hay lòng oán hận hay bất kỳ phản ứng nào khác mà con có thể bị cuốn hút vào khi con chứng kiến những biến cố như vậy. Con có thể trụ ở trung tâm, con có thể tiếp tục tập trung vào công cuộc đưa hành tinh tiến bước về hướng thời hoàng kim. Con có thể đọc bài chú bài thỉnh, con có thể nâng cao tâm thức, con có thể làm việc với Sứ vụ Thiêng liêng của con và nhờ vậy đưa hành tinh đi tới, thay vì bị trật đường rày hay chui vào ngõ hẻm do con phản ứng quá mạnh trước các biến cố.
Mọi thứ đều là dáng vẻ
Con hãy lấy câu này trong bài chú của thày: “Địa cầu là hình bóng, chẳng có chi là thật.” Câu này khiến cho nhiều người xốn xang, nhưng con là một đệ tử tâm linh, con có thể bước lên một tầm nhìn khác và nhận ra là tất cả mọi thứ con người nhìn thấy, mọi thứ con người trải nghiệm đều là một vẻ ngoài. Vẻ ngoài được tạo ra do sự phối hợp giữa những gì xảy ra bên ngoài tâm con với những gì xảy ra bên trong tâm con. Nói cách khác, có những sự kiện bên ngoài, nhưng con cũng có phin lọc nhận thức sẽ pha màu cách con nhìn sự kiện đó.
Có những nhà khoa học đang tranh luận nghiêm túc rằng khi có hai người nhìn vào bãi cỏ, họ có thể đồng ý là cỏ màu xanh lá cây, nhưng liệu họ có thật nhìn thấy cùng một màu xanh hay là cách nhận thức màu xanh của mỗi người là một cái gì cá nhân? Vấn đề này – con có tin không – là chủ đề của một cuộc tranh luận nghiêm túc, và cuộc tranh luận này không vô căn cứ vì nó mở đầu cho việc ngộ ra là mọi người đều mang những phin lọc nhận thức cá nhân. Và đây không chỉ là chuyện nhìn màu sắc, vì nếu việc nhìn màu sắc cũng đã chủ quan và cá nhân, thì việc nhìn các biến cố, các tư tưởng và đời sống riêng của mình sẽ chủ quan hơn đến chừng nào?
Con nhận ra là khi con nhìn vấn đề này từ một nhãn quan thăng thiên, con có thể nói: “Các Elohim đã thị hiện hành tinh Địa cầu. Với tầm mức nhận biết của các vị đó thì Địa cầu là thực, có một hành tinh có thực.” Nhưng nếu con nhìn từ nhãn quan con người đang đầu thai, họ không đang thấy hành tinh thực sự mà họ thấy một vẻ ngoài được chế tạo bên trong tâm họ. Từ nhãn quan một người đầu thai, địa cầu là một hình dạng không có gì là thực, vì cái họ nhận thức không phải là cái được các Elohim tạo ra, mà là một hình dạng bị chính tâm họ ảnh hưởng sâu đậm. Và nếu họ càng ở trong trạng thái tâm thức thấp bao nhiêu, nếu tâm họ càng khép kín bao nhiêu, nếu họ càng chống lại sự thay đổi bao nhiêu, thì họ sẽ chỉ càng thấy được cái hình dạng chứ không phải thực tại.
Cái gì là thực?
Bây giờ con có thể xét tới nhiều điểm khác và hỏi: “Khi bảo rằng một cái gì có thực thì có nghĩa là gì?” Và nhiều người sẽ trả lời, đó là một cái gì mang trải nghiệm khách quan, độc lập với tâm. Có một chút giá trị trong quan điểm này nếu con nhận ra là đối với những người ở trong tâm thức nhị nguyên, tâm họ hoàn toàn chủ quan và tất cả mọi thứ họ thấy đều chủ quan. Con có thể nói là ở bên ngoài tâm đó – cái tâm tách biệt nhị nguyên – có một sự hiện hữu khách quan. Nhưng con không thể bảo rằng chỉ những gì không do tâm tạo ra hay ảnh hưởng mới là thực, bởi vì làm thế nào các Elohim tạo ra địa cầu chứ? Qua uy lực của tâm họ. Các Elohim cũng đã hình thành những hình tư tưởng, đã phóng chiếu chúng lên Ánh sáng Mẫu-Vật và thị hiện hành tinh.
Và đấy, tất cả phần còn lại của vũ trụ cũng y chang như vậy. Tất cả mọi thứ đều được tạo ra từ tâm, cho nên nếu con bảo bất cứ gì tạo ra từ tâm đều không thực một cách tối hậu, thì chẳng có gì là thực trong toàn bộ vũ trụ. Nhưng tất nhiên trên một hành tinh như trái đất, điều thực tiễn hơn là nhận ra rằng khi tâm càng chủ quan, càng khép kín thì tâm này sẽ chỉ càng thấy được những hình dạng không có gì là thực.
Điều nói trên sẽ hữu ích như thế nào cho con, một đệ tử tâm linh? À, con có thể một lần nữa neo chặt vào ẩn dụ rạp hát hồi nãy, và nói rằng trong rạp hát không có gì là thực một cách tối hậu – đó là một buổi trình diễn nhằm ảnh hưởng tâm khán giả. Toàn bộ hành tinh là một màn trình diễn, nhưng sự khác biệt giữa rạp hát với hành tinh nằm ở chỗ mọi người trên địa cầu không chỉ là kẻ bàng quan thụ động, mà họ cũng tham gia vào màn trình diễn. Có thể nói, họ ở trên sân khấu, họ là một phần của vở kịch, nhưng tất nhiên họ lại nghĩ đấy là cuộc đời thật. Nhưng con là một đệ tử tâm linh, con có khả năng giải thoát tâm con khỏi ảo tưởng này về một thế giới có thực. Và lợi ích cho con khi con làm vậy là con có thể nhận ra làm thế nào một cái gì không thực có khả năng ảnh hưởng tâm con?
Ảo tưởng về một thế giới khách quan
Con đã được nuôi dạy suốt nhiều kiếp sống và bị sa nhân lập trình để nghĩ rằng có một thế giới thực, một thế giới khách quan, và tâm con không có quyền lực nào trên thế giới khách quan đó, mà ngược lại thế giới khách quan có quyền lực trên tâm con. Nó có khả năng ảnh hưởng tâm con. Đây là điều sa nhân muốn con tin – có một thế giới khách quan không do tâm tạo ra, cho nên những gì con có thể thay đổi trong hoàn cảnh cá nhân của mình hay những gì nhân loại có thể thay đổi trên hành tinh, có giới hạn.
Sa nhân muốn con tin là con đang sống trong một thế giới thực. Con không thể thay đổi nó, cho nên con không thể thay đổi ảnh hưởng của nó trên tâm con cho tới giờ. Con không có quyền năng thay đổi sự thể này. Thế giới đang đi theo một cách nào đó, như đang có chiến tranh trên thế giới. Điều này ảnh hưởng tâm con theo một cách nào đó, và chừng nào còn có chiến tranh trên thế giới thì con không thể thay đổi cách nó ảnh hưởng tâm con. Đây là điều sa nhân muốn con tin và tất nhiên, đây là một lời nói dối xảo quyệt.
Thực tại mà các chân sư thăng thiên đã giảng dạy từ rất lâu là chính con có quyền năng thay đổi tâm con, để con thay đổi cách thế giới bên ngoài tâm con ảnh hưởng thế giới bên trong tâm con. Thật ra, con có thể đạt tới một tâm thái khi không có gì trên thế giới có thể ảnh hưởng tâm thái của con. Con chọn lựa tâm thái của con một cách độc lập đối với những sự kiện bên ngoài xảy ra trên thế giới.
Đây là điều mà Phật Gautama dạy là “chánh đạo” – Bát chánh đạo – qua đó con lần hồi đạt tới điểm không có gì trên thế giới ảnh hưởng được con. Quỷ dữ của Mara, ông hoàng của thế gian này không thể ảnh hưởng được con, ép buộc con bước vào một phản ứng nào đó.
Quả vị Phật và quả vị Ki-tô
Nhiều người trong các con chưa bắt đầu nắm bắt được điều này. Một số các con đã hiểu được một cách trí thức nhưng con chưa thể nhập được hoàn toàn. Quả vị Phật, quả vị Ki-tô có nghĩa là con đạt tới điểm không có gì xảy ra trên thế giới có thể kiểm soát tâm thái của con. Không có gì có thể buộc con phản ứng lại. Con tự do, cho nên con có thể nhìn vào bất kỳ biến cố nào trên địa cầu mà hoàn toàn tự do chọn lựa phản ứng của mình, chọn lựa những gì mình cảm nhận, những gì mình suy nghĩ, những gì mình tự đồng hóa trong quan hệ với biến cố, và những cách mình sẽ hành động trong quan hệ với biến cố. Con tự do. Con không bị các sự kiện bên ngoài ép buộc.
Làm thế nào con đến được trạng thái này? Bằng cách nhận ra là con mang một số ngã – những cái ngã tách biệt dựa trên ảo tưởng rằng tâm con phải bị các điều kiện bên ngoài ảnh hưởng, và chúng chỉ có thể bị ảnh hưởng theo một cách nào đó. Điều này trở ngược về thuở con đến địa cầu lần đầu tiên và nhận chịu những cú sốc kia. Con trải nghiệm trên địa cầu có chiến tranh. Con trải nghiệm sự tàn nhẫn tuyệt đối của một số sa nhân khi chúng sẵn sàng giết hại hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn hay hàng triệu người chỉ để thỏa mãn tự ngã của chúng. Con bị chấn động đến độ con tạo ra một cái ngã tách biệt để đối phó với sự thể hầu con vẫn giữ được một chút cảm giác thăng bằng, tức là cho dù con phải sống trên một hành tinh khó khăn, nó cũng không hoàn toàn điên rồ đến nỗi con không thể sống sót về mặt tâm lý.
Đó là một phản ứng dễ thông cảm khi con mới đến trái đất lần đầu, nhưng con đã ở đây rất lâu rồi, con đã bước chân trên đường tu và đã đến lúc con cần xem xét ngã tách biệt này, những cái ngã tách biệt này, và để cho chúng chết đi. Điều này không có nghĩa là con trở nên vô cảm theo nghĩa là con phủ nhận sự đau khổ đang tiếp diễn hay con không có lòng từ bi đối với mọi người. Nhưng nó có nghĩa là con nhận ra mặc dù vẫn có chiến tranh trên trái đất, con có khả năng chọn lựa cách phản ứng của mình, hay con chọn không phản ứng trong sợ hãi, trong tách biệt. Thay vào đó, con chọn nói rằng: “Tôi sẽ giữ vững viễn quan. Tôi sẽ đọc chú đọc thỉnh để vấn đề này được vượt thăng. Tôi sẽ nỗ lực nâng cao tâm thức tập thể để vấn đề này được vượt thăng và không thể nào tái diễn.”
Nhưng con không bị xáo trộn, con không bị cuốn hút vào phản ứng tiêu cực của giận dữ, sợ hãi hay thù hận. Con tiếp tục không dính mắc. Không có nghĩa là con không hành động, con không làm tất cả những gì có thể làm để thay đổi tình thế, nhưng con không hành động từ trạng thái dính mắc, xáo trộn, bởi vì trạng thái này đến từ một ngã tách biệt và khi con hành động dựa theo đó, tác động của con sẽ yếu ớt hơn nhiều so với nếu con hành động từ trạng thái cao của quả vị Ki-tô và quả vị Phật.
Con cũng có thể nói là Hiện diện TA LÀ của con có thể gửi xuống một xung lực vào bốn tầng của tâm con nhằm biến hóa năng lượng đang lôi kéo người ta vào cuộc chiến, nhưng năng lượng này phải đi qua các thể bản sắc, lý trí và cảm xúc, và khi nó đi qua như vậy, nó sẽ tương tác với bất kỳ khuôn nếp phản ứng nào có mặt ở đó, khiến cho sức mạnh của xung lực bị giảm bớt. Cho nên khi con loại bỏ được các khuôn nếp phản ứng, các ngã tách biệt này, xung lực có thể đi từ cái ta cao xuyên qua tâm con mà không bị cản trở, và nhờ vậy nó có tác động lớn hơn rất nhiều.
Đừng trì hoãn vô hạn định quả vị Ki-tô
Tất nhiên, việc nhìn ra là không có gì thực một cách tối hậu còn có một lợi điểm nữa, là nó có thể giúp con đạt được trạng thái an bình với sự hiện diện của mình trên trái đất ngay cả trong các điều kiện hiện thời.
Để thị hiện quả vị Ki-tô hay quả vị Phật khi con vẫn hiện thân trong một cơ thể vật lý, con sẽ cần những gì? À, một trong những cơ chế do sa nhân tạo ra là chúng phóng chiếu: “Bạn là một đệ tử tâm linh có trách nhiệm. Bạn đang nỗ lực đạt được một mức nhận biết cao hơn. Bạn đã đạt đến một mức nhận biết cao hơn nhưng bạn cần dấn thân vào những gì đang xảy ra trên trái đất. Bạn không thể lạnh nhạt đứng ngoài cuộc. Bạn không thể rút lui, bạn không thể thản nhiên không quan tâm gì đến người khác.” Cho nên chừng nào địa cầu còn những điều kiện khủng khiếp như chiến tranh chẳng hạn, con sẽ không thể biểu hiện quả vị Ki-tô của con. Con sẽ cần triệt tiêu các điều kiện vỏ ngoài đó để địa cầu được thái bình hơn, rồi sau đó con mới có thể biểu hiện quả vị Ki-tô của mình.
Sa nhân luôn luôn nói: “Bạn cần phải dấn thân vào các điều kiện hiện thời và tìm cách thay đổi chúng đi, sau đó bạn mới có thể biểu hiện quả vị Ki-tô của bạn.” Và như thế nếu con đồng ý làm vậy, chúng khiến con trì hoãn lại quả vị Ki-tô của con một cách vô hạn định: “Ồ, có chuyện này tôi phải lo cái đã.” Đây chính là truyện ngụ ngôn của Giê-su với chàng thanh niên kia đến nói với Giê-su: “Con muốn theo thày nhưng thày cho phép con chôn cất cha con cái đã.” Phản ứng của Giê-su là gì? “Hãy để cho người chết đi chôn người chết.” Bởi vì điều chàng thanh niên muốn nói là: “Con muốn theo thày. Con muốn cất bước trên đường tu dẫn đến quả vị Ki-tô, nhưng có đúng một chuyện này trong thế gian mà con phải lo cái đã. Có chuyện này con phải làm, rồi sau đó con mới có thể tập trung vào quả vị Ki-tô.”
Đấy, có thể có những công việc là một phần chính đáng trong Sứ vụ Thiêng liêng của con mà con phải làm, hay con phải trải nghiệm để thoát ra khỏi nó, và việc này nằm trong con đường của con dẫn đến quả vị Ki-tô. Nhưng điều sa nhân phóng chiếu vào con là có một tình huống vỏ ngoài nào đó, và chừng nào tình huống này còn tồn tại thì con không thể biểu hiện quả vị Ki-tô. Tất nhiên, đâu là cách duy nhất để loại trừ chiến tranh khỏi trái đất? Là khi có một lượng tới hạn những con người thể hiện được quả vị Ki-tô của mình, và nhờ vậy họ có thể kéo tâm thức tập thể đi lên hầu càng ngày càng có nhiều người thức tỉnh với cái nhìn đổi khác về chiến tranh.
Thế bí lưỡng nan
Vậy nếu con trì hoãn quả vị Ki-tô của mình bởi vì chiến tranh, làm thế nào chiến tranh sẽ được loại bỏ đây? Đây là một thế kẹt, một thế bí lưỡng nan do sa nhân tạo ra và chúng đã tạo ra nhiều thế kẹt kiểu như vậy. Sẽ tới một điểm con cần xem xét điều này và nhận ra là bất kể trên hành tinh đang trải bày ra điều kiến gì, con có quyền gỡ mình ra khỏi nó và tập trung vào sự phát triển tâm linh của mình và thể hiện quả vị Ki-tô. Bởi vì một khi con đạt đến một trạng thái nhận biết cao hơn, con sẽ có tác động lớn hơn trong việc chuyển đổi các điều kiện trên địa cầu, nhưng con sẽ không thể làm vậy nếu con còn bị dính mắc và phản ứng lại theo một ngã tách biệt.
Nhưng cũng có một góc nhìn khác mà con có thể xem xét. Như thày vừa nói, sa nhân đã dựng lên nhiều điều bí ẩn, một thế kẹt khó xử, một thế tiến thoái lưỡng nan, một tình huống không có giải pháp. Có một ví dụ điển hình là sa nhân tấn công con trong vật lý và hăm dọa giết con. Con làm gì đây? Liệu con sẽ để yên cho chúng giết con hay con đánh trả và giết chúng? Đây chỉ là một trong nhiều tình huống. Sa nhân gây ra một cuộc chiến. Một nước tấn công một nước khác. Con sẽ làm gì?
Chấp nhận trọn vẹn quyền tự quyết
Đó là những thế kẹt mà sa nhân tạo ra và con bị cuốn hút vào đó khi con ở trong tâm thức nhị nguyên và mang những ngã tách biệt đó, nó khiến con cảm thấy mình phải làm một cái gì. Tất nhiên, cách tối hậu là con giải quyết những ngã vỏ ngoài đó. Nhưng con cũng có thể xoay chuyển thái độ của mình và nói: “Nhưng tôi đang sống trên một hành tinh nơi định luật tối hậu là quyền tự quyết. Nếu người khác dùng quyền tự quyết của họ để làm một chuyện gì, tại sao tôi lại phải ra tay chỉnh sửa? Tôi không có vai trò thay đổi quyền tự quyết của người khác. Tôi có quyền tự quyết của riêng tôi. Vai trò của tôi, thẩm quyền của tôi là những chọn lựa mà tôi lấy, chứ tôi không chịu trách nhiệm những gì người khác làm với quyền tự quyết của họ, và tôi không có thẩm quyền ép buộc họ đổi ý, ép buộc họ đổi ý chí tự do của họ. Cho nên khi có ai làm gì đó, tại sao tôi lại phải phản ứng lại? Tại sao tôi phải tìm cách thay đổi chọn lựa của họ? Tại sao tôi không thể đơn giản để yên cho họ trình diễn nó ra rồi gánh lấy hậu quả?”
Trong một số trường hợp, đó là vì con muốn bảo vệ chính mình khỏi hậu quả, nhưng trong tư cách là người tâm tinh – hầu hết các con – thật ra đó là vì con muốn bảo vệ họ khỏi hậu quả chọn lựa của họ, vì con thấy được những hậu quả đó và con không muốn họ khổ đau. Nhưng trên một hành tinh với quyền tự quyết, con không có trách nhiệm ngăn chặn người ta chọn lựa hay ngăn chặn người ta đau khổ do hậu quả các chọn lựa này.
Như các thày đã có nói, nhiều avatar đến trái đất là vì họ đã chưa neo chặt, chưa hoàn toàn thể nhập quyền tự quyết. Đây là một trong những thử thách mà các avatar phải đối mặt trên hành tinh này – là đạt tới điểm con có thể nhìn sự việc xảy ra, nhìn những người đang làm việc đó, và thay vì tìm cách ngăn chặn họ có những chọn lựa gây ra khổ đau, con đứng lui lại và nói: “Bất cứ chuyện gì cứ việc xảy ra. Để yên cho họ nếm trải hậu quả vì đằng nào họ cũng không nghe tôi nói. Họ không thể học hỏi từ ai đó nói cho họ nghe, mà họ chỉ học hỏi bằng cách nếm trải hậu quả. Tại sao tôi lại ngăn cản không cho họ học hỏi qua cách duy nhất mà họ có thể học hỏi? Tại sao tôi có nhiệm vụ chèn mình vào giữa họ và quả báo của họ? Là một avatar trên địa cầu, vai trò của tôi có thật là ngăn chặn người khác gặt hái hậu quả những chọn lựa của họ bằng cách ngăn chặn không để họ chọn lựa như vậy? Tôi có ở đây để khiến họ thay đổi tâm họ, hay tôi ở đây để thay đổi tâm tôi, nâng cao tâm thức của tôi, thoát ra khỏi bất kỳ ảo tưởng nào mà tôi đang có về quyền tự quyết và thăng vượt nó?” Khi con nhận ra điều này, con sẽ có thể đứng lui lại, nhìn địa cầu và để yên cho mọi chuyện trải bày.
Bí ẩn gắn sẵn với quyền tự quyết
Trên đây là những điều liên quan đến các thế kẹt do sa nhân tạo ra để khiến con mắc bẫy và lôi kéo con vào vòng xoáy bất tận của phản ứng. Nhưng cũng có một số điều khó xử không do sa nhân. Chúng ta có thể nói là những điều này đã được gắn sẵn vào quyền tự quyết và nguyên tiến trình nâng cao tâm thức. Có một số điều khó xử hay bí ẩn như vậy, nhưng điều thày muốn đề cập ở đây là như sau. Như các thày đã nói, con được sinh tạo như một sinh thể cá biệt với một ý chí tự do cá biệt. Các thày có nói con là một phần nối dài của Hiện diện TA LÀ của con đang hiện hữu ở cõi tâm linh. Ở cõi tâm linh, mọi người, mọi sinh thể đều cảm thấy mình nối kết với mọi sinh thể khác, mình là thành phần của một tâm, và thế giới là một tổng thể tương kết. Con đã được gửi xuống một bầu cõi chưa thăng thiên như một sinh thể cá biệt. Con có sự tùy chọn để bước vào nhị nguyên và xem mình là một sinh thể tách biệt, nhưng điều thày đang đề cập là sự kiện con đã đến đây như một sinh thể cá biệt.
Con trù hoạch sẽ trải nghiệm thế giới này như một sinh thể cá biệt từ góc nhìn đặc thù của con. Con trù hoạch sẽ tăng triển, sẽ mở rộng sự nhận biết của mình, nhưng vẫn trong tư cách một sinh thể cá biệt. Thế rồi khi con đạt đến một tầng nhận biết nào đó, con có thể từ bỏ đời sống cá biệt này và trở về với Hiện diện TA LÀ của con – hay bất kỳ cách giải thích nào khác mà các thày đã cố đưa ra bằng ngôn từ nhưng sẽ không bao giờ thỏa đáng. Bí ẩn được gắn sẵn trong tiến trình này là: Làm thế nào con cân bằng được quyền tự quyết cá nhân của mình với sự kiện con không sống một mình trong thế giới này và trên hành tinh có đến 8 tỷ người khác với quyền tự quyết của họ? Làm thế nào con cân bằng được điều này?
Các thày có nói là trên một hành tinh tự nhiên, con không đánh mất cảm giác nối kết. Nhưng các thày cũng có nói là trên một hành tinh tự nhiên, con vẫn phải khởi đầu với một ý niệm bản ngã nhỏ như cái chấm. Con thấy mình là một sinh thể cá biệt, con nhận ra là con nối kết với một cái gì vượt khỏi tâm con – con nối kết với mọi người khác, con nối kết với môi trường xung quanh, nhưng con vẫn là một sinh thể cá biệt. Cho nên ngay cả trên một hành tinh tự nhiên, con cũng có bí ẩn này, tình trạng khó xử này. Làm thế nào con giải quyết sự kiện mình có quyền tự quyết cá biệt và mọi người khác trong môi trường của mình cũng có quyền tự quyết cá biệt? Làm thế nào con xử lý được đây?
Nhưng này, thày không đang trình bày cho con điều này với ý nghĩ là sẽ có một cách nhiệm màu để xem xét và giải quyết bí ẩn. Thày không đang nói con có một nhận thức sai lầm, con có một cái nhìn sai lầm và con nên xoay chuyển cái nhìn đó thì con sẽ giải quyết được bí ẩn. Khi con thăng thiên, con có thể nói là con đã giải quyết bí ẩn, nhưng chừng nào con chưa thăng thiên thì thày không thể cho con những từ ngữ và lời dạy sẽ giải quyết bí ẩn dùm con.
Cân bằng ý muốn của con với ý muốn người khác
Chuyện đó không thể diễn tả bằng lời, nhưng điều con có thể làm là chấp nhận bí ẩn có ở đó. Con có thể chấp nhận là chừng nào con còn đầu thai, ngay cả khi con đạt đến tầng tâm thức 144, con vẫn phải xử lý nhu cầu giữ sự cân bằng giữa quyền tự quyết của con và quyền tự quyết của người chung quanh.
Con thử nhìn hai người sống trong một mối quan hệ. Họ sống với nhau trong cùng ngôi nhà, họ có thể có con với nhau, họ có cuộc sống chung. Hãy giản dị hóa và chỉ nhìn vào hai người. Cả hai có thể rất yêu nhau, hiểu nhau sâu sắc và kính trọng lẫn nhau, nhưng hai con vẫn là hai cá thể. Hai con có góc nhìn khác nhau, có quan điểm khác nhau về cuộc đời, có ý chí tự quyết cá biệt. Làm thế nào con sẽ cân bằng đây? Xử lý thế nào khi một người muốn cái này và người kia muốn cái kia?
Một lần nữa thày không đang bảo là có một giải pháp rõ ràng sẽ giải quyết vấn đề. Thày chỉ đang chỉ ra cho con, đây là một bí ẩn sẽ đeo đuổi con chừng nào con còn sống cuộc đời cá biệt này trong một bầu cõi chưa thăng thiên, và ngay cả ở một hành tinh tự nhiên vì đó vẫn là một bầu cõi chưa thăng thiên. Là một người tâm linh, con có thể làm gì? Tại sao thày lại nói cho con điều này nếu con không thể giải quyết hay làm bất cứ gì?
À, con có thể dùng cái đó để nhìn vào toàn bộ hành tinh một lần nữa và con có thể nói: “Lẽ tự nhiên, tôi cần tìm ra cách cân bằng quyền tự quyết của tôi với quyền tự quyết của những người gần gũi với tôi, là những người tôi có mối quan hệ riêng tư trực tiếp. Nhưng phần còn lại của nhân loại, tôi không có nhu cầu làm vậy. Cho nên tôi có thể đứng lui lại và nói: “Tám tỷ người kia trên hành tinh này đều có quyền tự quyết cá nhân, nhưng tôi không chịu trách nhiệm về quyền tự quyết của họ. Tôi không trách nhiềm về các chọn lựa của họ. Tôi không có nhu cầu điều chỉnh quyền tự quyết của tôi dựa trên chọn lựa của họ.”
Khi con ở trong một mối quan hệ riêng tư trực tiếp, con cần điều chỉnh quyền tự quyết cùng các chọn lựa của mình theo người chung quanh. Nhưng con không cần làm vậy đối với nhân loại nói chung. Con thử suy ngẫm, làm sao con có thể làm được điều đó? Có quá nhiều người khác nhau muốn làm quá nhiều chuyện khác nhau.
Điều con có thể làm như một người tâm linh là bước lui lại và nói: “Tôi không trách nhiệm chọn lựa của những người đó. Tôi không cần phản ứng lại các chọn lựa hay hậu quả chọn lựa của họ. Tôi cần tiếp tục không dính mắc và để yên cho các hậu quả này trải bày ra. Chúng có thể ảnh hưởng đến cá nhân tôi nhưng tôi cần càng không dính mắc càng tốt và hiểu ra là họ cần nếm trải các hậu quả này để chuyển đổi tâm thức. Tôi cần hoàn toàn không dính mắc và chú tâm vào trạng thái tâm thức của tôi. Tôi không trách nhiệm chọn lựa của những người đó. Tôi không cần điều chỉnh quyền tự quyết của tôi dựa trên chọn lựa của họ. Tôi có quyền tập trung vào sự phát triển tâm linh của tôi, con đường tâm linh của tôi, và chú ý tối thiểu đến chọn lựa của người khác. Cho dù nó có tác động đến tôi trong cõi vật lý, tôi có thể tìm ra cách để nó tác động càng ít càng tốt đến tâm và tâm thái của tôi.”
Làm thế nào an bình trong một thế giới hỗn loạn
Điều trên sẽ không giải quyết được bí ẩn, nhưng chắc chắn nó sẽ giúp con dễ sống hơn trên một hành tinh có quá nhiều biến động. Và nó là một phần trọng tâm của những gì các thày muốn trao cho con tại hội nghị này. Hy vọng của các thày là giúp con an bình hơn trong một thế giới hỗn loạn. Và làm thế nào con sẽ an bình hơn? Bằng cách chấp nhận sự hỗn loạn, đón nhận sự hỗn loạn, nhận ra là bất kể chọn lựa của người khác, con vẫn có thể có chọn lựa của riêng con. Và cho dù con không thể kiểm soát các tình huống vỏ ngoài, con có thể làm chủ tâm thái của con một cách độc lập khỏi chọn lựa của người khác. Nói cách khác, con có thể nói: “Tôi không cho phép sự hỗn loạn do chọn lựa của người khác gây ra đi vào tâm tôi và ảnh hưởng chọn lựa của tôi. Tôi vẫn đang lèo lái trên Dòng sông sự Sống với một ý hướng rõ ràng mình muốn đi về đâu. Và cho dù điều gì có xảy ra, cho dù phải quẹo trái hay quẹo phải, tôi chỉ đơn giản tìm về hướng đi mà tôi đã định ra trong Sứ vụ Thiêng liêng của mình.”
Thày biết rất rõ những gì thày vừa trao không phải là một phương thuốc thần kỳ. Mục đích không phải để con có thể nghiên cứu các giáo lý được ban ra ở hội nghị này và bỗng chốc giải quyết được cảm giác xáo trộn rồi lập tức an bình. Nhưng không có phương thuốc thần kỳ đâu con ạ. Và các thày đã giải thích tại sao.
Đường tu đích thực là gì?
Con cần học hỏi, con cần trải nghiệm, con cần thay đổi tâm thức của mình. Đó là cách con tăng triển nhận biết. Quá nhiều người tâm linh đến với đường tu tâm linh với mục đích đạt được một tâm thái nào đó, và tâm thái này có thể cao hơn nhiều bậc so với tâm thái hiện thời của họ. Nhưng họ thấy được mục tiêu ở đó, cho dù con gọi là quả vị Ki-tô hay quả vị Phật hay giác ngộ hay tâm thức cao, và họ nói với vị thày tâm linh: “Thày hãy cho con phương thuốc thần kỳ để con lập tức có thể bước từ mức hiện thời của con lên cái mức mà con thấy ở trên kia. Thày hãy chỉ con cách làm thế nào từ nơi con đứng, con có thể nhảy cóc lên nơi thày đứng.”
Nhưng làm thế nào thày đã đạt được mức tâm thức hiện tại của thày? Bằng cách bước từng bước một. Vì bằng cách bước từng bước một mà thày đã lần hồi biến đổi tâm thức thày. Làm sao con có thể nhảy cóc lên mức tối hậu từ mức hiện thời của con? Không thể được. Con cần sẵn lòng kinh qua cùng cái quá trình mà mọi người thăng thiên từ trái đất đã sẵn lòng kinh qua.
Nếu con muốn đường tắt, nếu con muốn nhảy bước, thì con chưa thật sự sẵn sàng với đường tu đích thực đã được truyền dạy suốt mọi thời đại trong nhiều bối cảnh khác nhau. Theo một nghĩa nào đó, con còn tìm kiếm con đường tay trái của các thày giả, họ đưa ra đủ loại hứa hẹn mà họ biết rõ không thể nào giữ lời.
Một vị thày chân chính sẽ không đưa ra một lời hứa không thể nào thực hiện. Làm vậy để làm gì? Một vị thày chân chính không cần gì từ đệ tử. Thày giả cần một điều gì đó từ đệ tử, có thể là ánh sáng của con, năng lượng của con, cũng có thể sự vâng lời của con, một số hành động từ con. Nhưng thày chân chính đã thăng vượt tâm thức nhị nguyên cùng bầu cõi chưa thăng thiên, vị ấy không cần gì từ con. Vị ấy muốn con tăng triển và do đó chỉ có thể cho con một con đường mô tả cách duy nhất để tăng triển – từng bước một.
Mỗi bước là một bí ẩn mà con cần phải giải quyết, một ảo tưởng mà con cần phải vượt qua. Đôi khi đệ tử sẽ nghĩ: “À, mục tiêu chót cùng là giải thoát khỏi mọi ảo tưởng, vậy tại sao tôi không thể nhảy lên đó và được tự do? Hãy cho tôi cái sáng ngộ thần kỳ để tôi giác ngộ ngay lập tức.” Nhưng mục đích thật ra không phải là giải thoát khỏi các ảo tưởng. Mục đích là kinh qua tiến trình giải quyết các ảo tưởng, từng cái một, vì chính qua sự giải quyết ảo tưởng mà con mở rộng nhận biết. Điều sẽ mở rộng nhận biết của con không phải là trạng thái tự do khỏi ảo tưởng. Điều sẽ mở rộng nhận biết của con là tiến trình giải quyết ảo tưởng. Đây mới là đường tu đích thực.
Hành trình mới cốt yếu chứ không phải mức đến
Một khi con nắm bắt điểm này, một khi con chấp nhận điều này, con sẽ có thể an bình bước theo con đường tuần tự đó. Con có thể chấp nhận, con có thể đón nhận từng bước mà con đang đi, con có thể tập trung vào cái ảo tưởng hiện tại. Con không phải lo lắng về những ràng buộc cao hơn tầm tay của con. Con chú tâm vào cái ảo tưởng trước mặt, con làm việc với cái bí ẩn này, con nhìn ra ngã tách biệt, con buông bỏ nó xong con vươn lên mức kế tiếp. Con bằng lòng là mình đã vươn đến mức này. Nhưng sau một thời gian con nói: “Đâu là ảo tưởng kế tiếp? Đâu là bí ẩn của tầng này?” Và con lại tập trung vào đó. Và cứ như vậy, con an bình với sự kiện mình sẽ tiếp tục làm vậy chừng nào mình còn hiện thân trên trái đất.
Hãy bước từng bước một, giải quyết từng ảo tưởng một. Và khi con neo chặt vào tiến trình này, khi con ôm lấy nó, con sẽ có thể khắc phục thái độ thiếu hụt, mà qua đó con cảm thấy mình bất toàn khi mình biết là mình chưa đến mục tiêu chót cùng. Thay vào đó, con có thể cảm thấy là con trọn vẹn khi tham gia vào tiến trình. Như người ta thường nói, và câu này phần nào đã trở thành sáo ngữ: “Hành trình mới là cốt yếu chứ không phải mức đến.” Nhưng trong câu đó có một sự thật. Rất rất nhiều người tiếp cận đường tu tâm linh với thái độ thiếu hụt đó cho rằng họ sẽ không bao giờ an bình, sẽ không bao giờ toại nguyện hay viên mãn cho tới khi họ đến được tầng mức tối hậu của giác ngộ.
Hãy trung hòa khi quan sát mọi sự trải bày
Nhưng con có thể xoay chuyển thái độ để con an bình, con toại nguyện khi con đang bước trên đường tu, nhìn thấy tiến trình trải bày, cảm thấy tràn đầy mỗi lần con bước lên một nấc, thậm chí còn cảm thấy tràn đầy ở ngay mức hiện thời của mình, tràn đầy khi con quan sát thế giới qua tầng tâm thức hiện thời của mình.
Con có thể đạt tới điểm con an bình quan sát màn trình diễn của địa cầu đang trải bày ra, con thấy rõ mọi người đang phản ứng như thế nào, thấy rõ mọi người đang làm gì. Con quan sát và không có nhu cầu phán xét, con chỉ quan sát xem một số nhóm người có thể rơi vào đối cực đến chừng nào trước khi những cú giáng của Trường đời Cay đắng mới mạnh đủ để khiến họ chú ý và nhận ra sự cần thiết mình phải thay đổi chính mình. Con có thể quan sát điều này. Con hãy quan sát nó trải bày ra như thể con đang theo dõi một bộ phim hay một vở kịch trên sân khấu.
Cuối cùng thì mục tiêu của bất kỳ vị thày tâm linh nào là các thày mong muốn đệ tử của mình có thể đạt được cùng tầng mức tâm thức, cùng sự nhận biết như các thày. Cuối cùng tất nhiên, thày muốn con, mỗi người trong các con, sẽ thăng thiên và nghiệm được sự tự do cùng niềm vui hiện hữu ở cõi thăng thiên, nhưng thày cũng biết điều này không thực tế.
Cho nên điều thứ nhì mà thày muốn, mà tất cả các thày đều muốn cho đệ tử của mình, là trong khi con còn đầu thai trong thế giới hỗn loạn này, con vẫn có thể đạt được một sự giải quyết nội tâm, một sự an bình nội tâm, một sự chấp nhận nội tâm đối với thế giới mình đang sống, đối với các biến cố đang diễn ra cùng tiến trình nâng cao tâm thức của mình và tham gia vào việc nâng cao thế giới cho gần hơn với thời hoàng kim.
Các thày, các chân sư thăng thiên tìm thấy sự toại nguyện khi góp phần vào tiến trình này. Các thày mong con cũng tìm thấy sự toại nguyện mặc dù các thày cũng biết đối với con sẽ khó khăn hơn khi con còn ở trong sự dày đặc của bốn tầng cõi vật chất. Nhưng dẫu vậy, con có thể đạt được sự giải quyết nội tâm đó khi con ngừng cưỡng lại tiến trình để mà ôm lấy nó. Con đón nhận sự hỗn loạn, con đón nhận các biến chuyển và sự năng động trong môi trường của con.
Khao khát tĩnh lặng
Điều thú vị – và đây là một bí ẩn khác – là sự kiện con đã được Hiện diện TA LÀ của con gửi vào thế gian để cho Hiện diện TA LÀ những trải nghiệm khi bước qua các giai đoạn. Có thể nói là Hiện diện TA LÀ của con an bình hơn, tự tại hơn, trong khi một bầu cõi chưa thăng thiên thì chuyển động theo cách khác. Theo một nghĩa nào đó, con đã được gửi ra khỏi sự tĩnh lặng để bước vào chuyển động, nhưng con vẫn khao khát trở về với tĩnh lặng.
Thày không nói là cõi thăng thiên đứng yên một chỗ, nhưng thày đang cố cho con một sự tương phản có thể diễn tả bằng lời. Con bước ra khỏi tĩnh lặng đi vào một thế giới chuyển động. Con là một sinh thể chuyển động nhưng con lại khao khát tĩnh lặng, và con nghĩ cách duy nhất để đạt được tĩnh lặng là ngừng chuyển động. Nhưng đây là một ảo tưởng. Cách duy nhất để đạt được tĩnh lặng là đón nhận chuyển động và nhìn thấy sự chuyển động chỉ có thể có được nhờ sự hiện hữu của một hậu cảnh tĩnh lặng.
Và khi con hoà điệu vào hậu cảnh đó, con có thể cảm nhận sự an bình cho dù con đang chuyển động. Và đây là điều tất cả các thày đều đã làm được ở các tầng cao hơn của đường tu. Nhưng không có quy luật nào bảo rằng con phải ở các tầng cao hơn của đường tu để đạt được điều đó. Con có thể đạt được điều đó hầu như ở bất kỳ tầng nào trên tầng 48 và chắc chắn khoảng tầng 96. Đây là điều mà Gautama lẫn thày đây mong muốn cho con, rằng con sẽ có được một niềm an bình nào đó khi đang chuyển động.
Với lời này, con nhận được lòng biết ơn của Gautama lẫn của thày vì con đã sẵn lòng làm dụng cụ để tiếp nhận vào tâm mình rồi toả ra tâm tập thể. Các thày mong mỗi cá nhân con đã được lợi lạc. Các thày biết tâm thức tập thể đã được lợi lạc. Việc truyền rải một lời dạy như thế này là một bước quan trọng, không những nó được truyền rải vào cõi vật lý mà vào cả bốn tầng của vũ trụ vật chất.
Với lời này và lòng biết ơn sâu xa, cả Gautama lẫn thày niêm các con trong sự bình an mà các thày là. So với mọi người trên trái đất thì các thày an bình nhưng các thày vẫn chuyển động, bởi vì ngay cả trên cõi thăng thiên cũng có sự tự thăng vượt, và các thày đón nhận tiến trình này.
Các con được niêm trong sự chuyển động của an bình, sự chuyển động bình an.
* Cho năm nay, chúng ta sẽ dùng cùng hình tư tưởng Mặt trời như năm ngoái:
“Phật Gautama, thày là tấm gương tuyệt hảo cho trái đất.”
“Saint Germain, thày là tấm gương tuyệt hảo cho nền kinh tế.”
“Mẹ Mary, thày là tấm gương tuyệt hảo cho phụ nữ.”