Chân sư Thăng thiên Ratnasambhava qua trung gian Kim Michaels, ngày 23 tháng 6 năm 2018. Bài truyền đọc này được trao truyền nhân một hội nghị tại Kazakhstan.
TA LÀ Ratnasambhava. Thày là thuốc giải của độc tố kiêu mạn. Kiêu mạn là gì? À, lẽ đương nhiên kiêu mạn có nhiều cấp độ, có nhiều dạng. Ta cần khẳng định là ngay cả trên hành tinh tự nhiên cũng có kiêu mạn. Lý do giản dị là khi con bắt đầu hiện thân như một người đồng-sáng tạo, thì con có một ý niệm bản ngã rất bé nhỏ (như các thày đã nói: nhỏ như cái chấm), và phận sự của con là dần dà phát huy nó bằng cách thử nghiệm. Con đồng-sáng tạo dựa trên cái ngã mà con có, trải nghiệm kết quả, sau đó nới rộng cái ngã, đồng-sáng tạo tiếp, và cứ như thế.
15.1. Kiêu hãnh tự nhiên và phi tự nhiên
Chuyện hoàn toàn tự nhiên và không thể tránh là khi con trải qua tiến trình đó trong một thời gian dài, thì con trải nghiệm mình có một sự thiện xảo nào đó, một thành đạt nào đó. Con đã đạt được khả năng hình dung và biểu hiện nào đó, không những chỉ là các vật thể mà thậm chí cả hoàn cảnh sống. Hầu như không thể tránh (và sự thực là không có gì đáng chê trách) là khi con tăng trưởng nhận biết để sáng tạo, thì con phát triển ý niệm con đã thành tựu được gì đó. Con đã đạt được một trình độ trưởng thành, tinh tiến và thiện xảo nào đó. Lẽ tự nhiên, con có thể quay lại nhìn ý niệm bản ngã mà con có khi trước và thấy là con đã phát huy nó như thế nào, con đã tăng trưởng như thế nào, con có cảm nhận là con thực sự có thể thể hiện một cái gì đó.
Con có thể lấy lời dạy của Giê-su: “Tự ta không làm được gì.” Trên một hành tinh tự nhiên, con trải nghiệm trực tiếp là con không đang thể hiện với tư cách một ngã tách biệt mà con là một phần của tổng thể, năng lượng của con tới từ Hiện diện TA LÀ của con. Con biết khả năng thể hiện của con không chỉ do các thành đạt của con, tuy nhiên con phát triển ý niệm là con, như cái ngã mà con thấy con là, có khả năng thể hiện. Điều này tất nhiên hoàn toàn đúng – con quả thực có khả năng đó. Con đã phát huy ý niệm bản ngã và con có khả năng thể hiện một cái gì đó mà con không thể thể hiện lúc ban đầu.
Ta có thể nói con có một niềm kiêu hãnh tự nhiên khi con cảm thấy hãnh diện về những thành đạt và khả năng của mình. Đây có là một chất độc tâm linh theo sát nghĩa chăng? À, quả thực là không nếu xét theo cách con dùng từ chất độc tâm linh trên một hành tinh phi tự nhiên, vì con không tự xem mình là một sinh thể tách biệt. Con không ở trong nhị nguyên và do đó con không có niềm tự hào như con thấy trên trái đất.
Con cần hiểu là những người trong các con đã tới trái đất như một avatar, thì các con đã tới với cảm nhận mình đã có một số thành đạt, có khả năng thể hiện – tuy rằng, khi con xuống đầu thai thì con mất đi nhận biết có ý thức về các khả năng này. Con cần nhận ra là con mang theo mình một cái gì đó từ khoảng thời gian con sống trên hành tinh tự nhiên.
15.2. Các avatar đầu thai trên trái đất
Các thày có giảng là khi con xuống đầu thai trên trái đất, ngay cả khi con là một avatar, bất kể trước đó con đã có thành đạt gì, thì con phải xuống ở tầng tâm thức 48, và mang vào tất cả các ảo tưởng ở mỗi tầng từ tầng tâm thức của con xuống tới tầng đó. Điều này có nghĩa là tâm ý thức của con ở tầng tâm thức 48.
Con làm gì trên một hành tinh tự nhiên? À, con cũng xây dựng một cái gì tương tự như cái các thày đã gọi là bốn thể phàm trên trái đất. Con xây dựng một ý niệm bản sắc, con xây dựng một hiểu biết về cách vận hành của tiến trình đồng-sáng tạo, và con xây dựng một số cảm xúc. Con mang theo những thành phần này, ít ra là một phần, khi con xuống trái đất và con dùng chúng để hình thành các thể bản sắc, tư tưởng và cảm xúc của con. Nói cách khác, khi con tới trái đất như một avatar, con không bắt đầu từ số không khi con tạo ra bốn thể phàm để hiện thân tại đây. Con mang theo mình một cái gì đó từ hành tinh tự nhiên. Điều này có nghĩa là, tuy tâm ý thức của con ở tầng 48 (và do đó con không nhớ một cách ý thức là con tới từ một hành tinh tự nhiên), con vẫn có một số cảm giác, một số ký ức. Con cũng có một số khả năng, vì lẽ tất nhiên, con dễ quán triệt tiến trình đồng-sáng tạo hơn một dòng sống mới được tạo ra ở tầng đó.
Khi con tới trái đất, con trải nghiệm là con khôn ngoan hơn, tài ba hơn, con có nhiều khả năng hơn đa số những người đang hiện thân trên trái đất. Giờ đây, điều rối rắm là như một avatar, lẽ tất nhiên, con bị chấn thương nhập đời. Chuyện đã xảy ra là sa nhân tìm cách hạ nhục con và nói là con không có quyền ở trên trái đất, con đáng lẽ không được tới đây, vân vân. Khi đó con tạo ra ngã gốc, và do đó con không thấy thế khó xử mà sa nhân đã đặt con vào. Điều này khiến con tạo ra những ngã khác có cảm giác là nay con cần phải chứng minh giá trị của mình trên trái đất. Con cần biện minh, con cần giải thích sự hiện diện của mình. Con cần chứng minh cho chính mình là con xứng đáng, con có quyền ở trên trái đất, con không phải là người xấu, vân vân.
15.3. Lòng tương kính đối với sa nhân
Tình trạng này có thể dẫn tới việc tạo ra các ngã rất thiết tha được một thành đạt nào đó, một khả năng đặc biệt nào đó trong thế giới vật chất, kể cả với thân thể vật lý. Con thấy có nhiều avatar trong nhiều kiếp sống đã trở nên thiện xảo với thân thể của họ. Có những trường hợp họ đã trau dồi võ thuật và trở nên những chiến sĩ thượng thặng. Họ đã phát triển khả năng đặc biệt trong các lãnh vực nghệ thuật, âm nhạc, thể dục, thể thao vân vân.
Khi con trải qua nhiều kiếp sống cố gắng chứng minh giá trị của mình, thì có hai chuyện có thể xảy ra. Thứ nhất, con sẽ trải nghiệm là xét theo quan niệm bên ngoài con không bao giờ thực sự mãn nguyện với những thành đạt của mình. Con không bao giờ làm vừa ý sa nhân, con không bao giờ chứng minh được giá trị của mình dưới mắt họ. Đồng thời, con cũng không chứng minh được giá trị của mình duới mắt đa số con người trên trái đất. Họ có thể nhìn con với đôi mắt khâm phục vì con có khả năng mà họ không có, nhưng điều này không thực sự khiến con mãn nguyện.
Con tích lũy một sự bực bội, và điều này có nghĩa là để cảm thấy mình thành đạt, con có nếp sống mà người ta gọi là chuột chạy đua hay chạy trên máy chạy. Con phải chạy càng ngày càng nhanh, làm càng ngày càng nhiều, thành tựu càng ngày càng hơn. Sự thực là ngày nay con thấy nhiều người không bao giờ cảm thấy đủ dù họ thành tựu bao nhiêu. Bất kể số tiền họ kiếm được, bất kể thành quả họ gặt hái trong lãnh vực nào đó, bất kể bao nhiêu danh vọng họ đạt được, họ vẫn không bao giờ cảm thấy đủ.
Tỷ dụ, con thấy một số thể tháo gia lúc trẻ đã đi dự Thế vận hội và đoạt được nhiều huy chương và phá nhiều kỷ lục thế giới. Họ cảm thấy hưng phấn tột bực vì họ cảm thấy được sự chứng nhận tối hậu. Sau đó, vì dòng chảy tàn nhẫn của thời gian dần dần đuổi bắt họ nên họ không còn đạt được những thành quả đó nữa. Lúc đó, họ rơi vào trầm cảm vì họ không còn được chứng nhận nữa nhưng họ vẫn cảm thấy cần sự chứng nhận này.
Nhiều avatar đã trải qua hoàn cảnh này từ kiếp này sang kiếp khác, tốn rất nhiều công sức để xây dựng khả năng nào đó trong kiếp sống này, để rồi mất nó và kết thúc kiếp sống cảm thấy chán nản và thiếu tự tin. Điều này có thể khiến một số dòng sống dần dần xây dựng một ngã thường trực hơn mà họ mang từ kiếp này sang kiếp khác, và ngã này cho họ cảm giác tự tôn. Lúc đó họ dùng tâm thức nhị nguyên, lẽ tất nhiên lúc nào cũng hàm ý hay dính liền với tâm phán xét giá trị. Họ đã bị rơi vào cạm bẫy của sa nhân và dùng tâm thức nhị nguyên để tạo ra một ngã có niềm tự hào cao vời vợi coi mình đặc biệt, tinh tiến hơn người khác và do đó được quyền có địa vị nào đó, đặc quyền nào đó, vân vân.
Điều thày muốn nói là qua tiến trình này một số avatar đã bị lừa để hành xử giống như sa nhân. Con có thể nhìn về thời Trung cổ và thấy là có một số vị vua và giới quý tộc cảm thấy họ xứng đáng được hưởng đặc quyền. Một số trong các người đó là sa nhân và một số là avatar. Họ thường giao tiếp với nhau, như quyển sách Các kiếp sống của tôi đã mô tả, vì con thường thấy là sa nhân thực ra cũng có nhiều khả năng thể hiện kết quả vật lý, do quá trình rất dài của họ. Sa nhân và avatar đã hầu như phát triển tinh thần tương kính vì cả hai nhóm nhận ra là nhóm kia đã có một số thành đạt.
15.4. Nhìn nhận là trong con có ngã tự hào
Điều này tất nhiên không áp dụng cho sa nhân trên cõi bản sắc và cũng không áp dụng cho mọi sa nhân đầu thai trên trái đất. Nhưng con có thể có tình huống một số sa nhân trên trái đất (không nhất thiết là các sa nhân xấu ác nhất) đã phát triển một tình bằng hữu với các avatar vì họ tôn trọng khả năng thể hiện thành quả vật lý mà cả hai nhóm đều có. Do đó, họ củng cố lẫn nhau niềm tự hào của họ.
Có những avatar đã cảm thấy rất khó cắt đứt dây trói buộc họ vào các dòng sống đó, các sa nhân đó. Một avatar có thể cảm thấy rất, rất khó cắt đứt những dây trói đó. Con không dễ nhìn nhận mình đã phát triển lòng ngưỡng mộ và kính trọng sa nhân. Con có thể làm chuyện này bằng cách nhận ra đây là, lẽ tất nhiên, một cái ngã trong con đã phát triển điều này, và ngã đó là một hậu duệ của ngã đã cho con cảm giác tự hào.
Giờ đây, giống như trường hợp giận dữ, con không phải cảm thấy tội lỗi. Không ai lên án con vì con nhìn nhận là trong tâm mình có yếu tố tự hào. Khi con nhìn sự vận hành, sự vận hành tâm lý, trong đời sống của một avatar, đã tới một hành tinh như trái đất, đã phải kinh qua những chuyện mà con đã kinh qua, thì con không thể tránh tạo ra ngã đó. Giản dị là con sống trên trái đất, con ở trong một thân thể vật lý, con phải giáp mặt các điều kiện trên trái đất (mà các thày đã nhiều lần nhắc lại là rất khó khăn, rất dày đặc). Khi con ở tầng tâm thức nào đó, thì con cần phản ứng lại các điều kiện đó với tầng tâm thức đó. Cách duy nhất để phản ứng ở tầng 48 là con tạo ra một ngã dựa trên ảo tưởng ở tầng 48. Một lần nữa, con có thể thấy là con không thể tránh tạo ra các ngã đó. Các thày chỉ giản dị kêu gọi con nhìn nhận là con có các ngã đó, và nhận ra là đã đến lúc con để cho chúng chết đi. Một lần nữa, các thày đã trao cho con giáo lý và dụng cụ để làm công việc này.
Lẽ tất nhiên, sa nhân có niềm tự hào ăn sâu, rắn đặc hơn rất nhiều những gì một avatar có thể tạo ra trong một thời gian ngắn. Dù con có đầu thai trong hai triệu năm trên trái đất, thì đây vẫn là một khoảng thời gian rất ngắn so với sự có mặt của sa nhân từ các bầu cõi trước. Điều con nhận ra ở đây là niềm tự hào của họ mãnh liệt hơn rất nhiều và rất dính liền với giận dữ.
Lẽ tất nhiên đây là một hình thức vô minh rất dày đặc mà họ có. Thày không nói là lòng tự hào của con tương đương với lòng tự hào của sa nhân, tuy chúng có điểm tương đồng và con có thể có lòng tương kính đối với họ. Con có thể rũ bỏ lòng tự hào dễ hơn sa nhân rất nhiều. Tuy lẽ tất nhiên họ cũng có tiềm năng dùng cùng tiến trình mà con đã dùng: nhận diện một ngã, để cho nó chết đi. Lẽ tất nhiên, một sa nhân rất khó bước ra ngoài ngã mà họ đang mang, nhìn nó từ bên ngoài, nhận diện nó là một ngã không thực, và để cho nó chết đi, nhưng việc này vẫn khả thi và trên căn bản tiến trình vẫn là một.
15.5. Bình đẳng làm tan biến kiêu mạn
Món quà mà thày muốn cống hiến các con là minh triết của thày, là Minh triết Bình đẳng, vì đây là chất giải tối hậu cho độc tố kiêu mạn. Lẽ tất nhiên, minh triết này có nhiều tầng. Như một avatar, ở tầng thứ nhất con nhận ra một cách ý thức là một trong những chất độc mà con phải khắc phục trên trái đất là lòng kiêu mạn. Con đã tạo ra một ngã có tính kiêu mạn. Vậy con có thể làm gì để xoay chuyển tâm thức và không còn tự đồng hóa với ngã đó nữa?
À, con bắt đầu bằng cách sử dụng Minh triết Bình đẳng để nhận ra điều mà các thày đã dạy về tâm thức nhị nguyên. Tâm thức nhị nguyên luôn luôn có hai đối cực, nhưng nó lúc nào cũng gán lên các đối cực này một phán xét giá trị: một bên tốt, một bên xấu. Con có thể sử dụng, hòa điệu và kêu gọi sự Hiện diện của thày bằng cách dùng câu chú của thày để thực sự trải nghiệm là nhị nguyên không có thật.
Do đó, con nhận ra ý niệm một đối cực tốt hơn cái kia, bên này tốt bên kia xấu, chỉ giản dị là một ảo tưởng. Con có thể thấy là nhị nguyên có cái gì không thật. Thày biết rất rõ là nhiều người trong các con đã học giáo lý của các thày về nhị nguyên, nhưng vẫn có cái mà Chân sư MORE gọi là “khoảng cách” giữa giáo lý và trải nghiệm sự hiện thực của giáo lý. Đây là chỗ Minh triết Bình đẳng có thể giúp con.
Chúng ta hãy tiến thêm một bước nữa trong việc dùng Minh triết Bình đẳng. Con ngồi đây, con có giác quan vật lý, con có nhận biết có ý thức. Thày muốn con nhìn vào trái đất, nhìn vào cuộc sống với mắt tâm của con. Con thấy tất cả những điều kiện đa dạng mà con đã trải nghiệm trong cuộc đời mình. Con thấy sự đa dạng lạ thường đó. Con thấy có một số người đang khổ đau, một số người đang giao chiến, một số người đang có cuộc sống an bình, vân vân. Lẽ tự nhiên, con khó nhìn tất cả các điều này mà không khởi lên tâm phán xét giá trị, nói rằng một số điều kiện không cao nhất vì chúng tạo khổ đau, và một số điều kiện khác chắc chắn phải cao hơn vì chúng không tạo khổ đau. Giờ đây, với Minh triết Bình đẳng, con có thể bắt đầu bước lui lại khỏi kịch bản rất đa dạng đó. Thày muốn con xem xét sự kiện mọi vật thể mà con thấy trên trái đất đều được cấu tạo từ vật chất. Cái gì cấu tạo ra vật chất? À, khoa học cho con biết là vật chất được cấu tạo bởi nguyên tử. Các hiện tượng vật chất mang nhiều hình dạng, nhưng chúng đều được cấu tạo từ các viên gạch căn bản là nguyên tử.
Con biết là có 108 nguyên tử – đúng ra thì có nhiều hơn nhưng khoa học chỉ mới khám phá ra 108 nguyên tử. Con biết là bất cứ hiện tượng vật chất nào mà con có thể phát hiện bằng giác quan đều do các nguyên tử đó tạo thành, hoặc từ một nguyên tử hay nhiều nguyên tử phối hợp với nhau. Con yêu dấu, khi con nhìn ở tầng vĩ mô với giác quan của con, thì con có thể thấy có một người đang có một vết thương chưa lành đang chảy mủ và trong đó lúc nhúc ruồi và dòi bọ. Với tâm ý thức bình thường của con, hiện tượng này giống như một sự lố bịch vì nó tạo khổ đau.
15.6. Nhiều tầng lớp ý nghĩa
Giờ đây, con hãy cho phép mình thấy là hiện tượng đó được tạo nên bởi vật chất, và vật chất được cấu tạo bằng nguyên tử. Nếu con có thể xoay chuyển viễn quan của con để chỉ thấy các nguyên tử (nói cách khác, thay vì thấy một vết thương chưa lành thì con thấy một tổ hợp nguyên tử, thay vì thấy dòi bọ đang bò trong vết thương thì con thấy một tổ hợp nguyên tử), thì phán xét giá trị ở cấp vĩ mô là hiện tượng này xấu, có nghĩa lý gì ở cấp các nguyên tử chăng? Các nguyên tử có nghĩ rằng: “Ồ, tôi đã thể hiện một dòi bọ và điều này xấu?” À, lẽ dĩ nhiên chúng không nghĩ vậy! Chúng chỉ thể hiện cái khuôn đúc đã được gán lên chúng. Điều thày muốn nói ở đây là: Phán xét giá trị tốt xấu hiện hữu ở cấp vĩ mô trong tâm vật lý, nhưng nó không hiện hữu ở tầng sâu hơn. Nó không có nghĩa gì cả ở tầng sâu hơn.
Điều con cũng nhận ra là khi con hòa điệu với tầng sâu hơn của các nguyên tử, thì các nguyên tử không bị trói buộc vào hình tướng. Các nguyên tử có thể dễ dàng thoát khỏi hình tướng dòi bọ để hợp thành một đóa hoa tuyệt đẹp. Đối với các nguyên tử, hợp thành hình tướng này không khó hơn hình tướng kia. Chuyện hoàn toàn khả thi là các nguyên tử đang cấu tạo dòi bọ được giải thoát và trở thành thành phần của một bông hồng. Sự thực là những nguyên tử đang cấu tạo dòi bọ có thể trước đó đã cấu tạo một bông hồng. Con thấy là không có gì ở cấp vĩ mô của thế giới vật lý có tính chất thường hằng. Chúng đều phù du. Giờ đây, lẽ tất nhiên con có thể đi xuống một tầng sâu hơn nữa. Nguyên tử được cấu tạo bởi các hạt cơ bản. Các hạt cơ bản nằm ở lằn ranh giữa vật chất và năng lượng, do đó chúng thực sự một phần là sóng năng lượng. Con có thể đi xuống tầng sâu hơn và chỉ thấy các sóng năng lượng. Mọi thứ đều do sóng năng lượng tạo thành, đều là một mô thức rất rất phức tạp nhiều sóng năng lượng giao thoa với nhau. Ở tầng sóng năng lượng, một lần nữa phán xét giá trị ở tầng vĩ mô lại không có giá trị, không có ý nghĩa gì. Ở đó chỉ có các sóng năng lượng.
Lúc đó, con có thể xem xét tất cả các đế quốc oai dũng do con người dựng nên, tất cả các cấu trúc mà họ đã xây dựng để bồi đắp lòng kiêu mạn, ý niệm họ thành đạt, ý niệm họ đặc biệt. Con hãy nhìn những thành quách quyền lực này và tự hỏi: “Ở tầng sóng năng lượng, chúng có thường hằng chăng, chúng có uy lực chăng?” “Không đâu!”
Con có thể nhận ra là những chuyện xảy ra trên trái đất chỉ là một trò chơi. Đó là một màn kịch mà con người dựng lên để có một số trải nghiệm cho tới khi họ chán ngán trải nghiệm đó. Sau đó, như một đệ tử tâm linh, con có thể bắt đầu xem xét: “Con có thật sự cần cảm thấy mình hơn người khác chăng? Có phải chăng là trong nhiều kiếp sống con đã có trải nghiệm này, và đã đến lúc con suy ngẫm: “Tôi đã chán chuyện này chưa? Có phải chăng là tôi đã chán ngán trò chơi hơn kém nhân tạo, phù du và vô nghĩa này?”
15.7. Tự ti cũng là kiêu mạn
Giờ đây, một số các con có thể nhận ra là con có một ngã khác không cảm thấy tự tôn mà cảm thấy tự ti. Con yêu dấu, đây thật sự cũng là một hình thức kiêu mạn vì con vẫn gán một phán xét giá trị lên chính mình. Con nghĩ mình có thể làm gì ở đây? Con đang nghĩ là con biết rõ hơn Thượng đế là con thấp kém. Thượng đế không tạo ra con thấp kém. Con không được tạo ra như một sinh thể thấp kém, nhưng nay con nghĩ con biết mình thực sự là một sinh thể thấp kém – và đây là kiêu mạn. Con nghĩ con biết rõ hơn đấng Sáng tạo, hơn Cội nguồn của mình. Con có thể tới chỗ nhận ra là con chán ngán cảm nhận thấp kém hay cao cả hay bất cứ hình ảnh nào mà con có thể tưởng tượng ra.
Con có thể tới điểm viễn quan của con bỗng nhiên xoay chuyển và con thấy sâu hơn tầng vĩ mô. Con thấy là ở tầng sâu hơn của nguyên tử, của sóng năng lượng, của Ánh sáng Mẫu-Vật, thì tất cả các hình ảnh này đều không thật, đều vô nghĩa. Sau đó, con tới điểm thấy không phải con tin như vậy, mà là một ngã tách biệt. Ngã tách biệt giống y như một máy điện toán: nó cũng không thật. Do đó, con có thể tới điểm nhìn nó và nói: “Ta để cho mi chết đi. Ta không muốn mi trong con người ta nữa, ta để cho mi chết đi.”
Khi ngã đó trút khỏi con thì con cảm thấy một cảm giác tự do vĩ đại. Dù con cảm thấy tự tôn hay tự ti, thì qua bao nhiều kiếp sống, cảm giác đó, ảo tưởng đó đã trở nên càng ngày càng khó duy trì. Mỗi ngày con phải nỗ lực nhiều hơn để duy trì nó. Có nghĩa là nó khiến con căng thẳng hơn. Con cần dồn vào đó nhiều năng lượng tinh thần và chú tâm hơn. Một khi con ngưng không làm việc đó nữa, thì bỗng nhiên sự chú tâm của con được giải thoát. Bỗng nhiên, con có cảm giác an bình mà con không thể có khi con ở trong vòng vận hành của tự tôn-tự ti.
Đó là Minh triết Bình đẳng mà thày cống hiến các con. Con quả thực có thể thiền quán chung quanh chủ đề Minh triết Bình đẳng. Con có thể thực tập những bước mà thày đã vạch ra, hay con cũng có thể thực tập một bài hình dung. Con hình dung trái đất với tất cả các ngọn núi cao, tất cả các thành thị tráng lệ. Sau đó, con thấy, nếu con có thể khiến thời gian trôi nhanh hơn, tất cả các ngọn núi bị bào mòn, tất cả các thành thị bị đổ nát, tất cả mọi thứ đều trở thành cát bụi, gạch vụn, nguyên tử, sóng năng lượng. Rốt cuộc chỉ còn sự bình đẳng hoàn toàn của Ánh sáng Mẫu-Vật.
Các thày có nói là Ánh sáng Mẫu-Vật có thể được nâng lên và có được tự nhận biết, nhưng đó là Ánh sáng Mẫu-Vật chứ không phải những cấu trúc được xây dựng từ Ánh sáng Mẫu-Vật trên một hành tinh như trái đất. Chúng sẽ không bao giờ đạt được tính chất thường hằng. Do đó, khi Ánh sáng Mẫu-Vật có tự nhận biết, thì nó sẽ trút bỏ các hình tướng đó. Chúng sẽ dần dần sụp đổ và không còn gì nữa cả cho tới khi chỉ còn ánh sáng thuần khiết tồn tại.
Con có thể hình dung và thiền quán trên chủ đề này, và thực tập này sẽ giúp con thoát khỏi vòng vận hành không những của lòng tự tôn-tự ti mà ngay cả tất cả các hậu duệ của tâm thức nhị nguyên lúc nào cũng nâng cái này lên và so sánh cái này với cái kia. Tới đây thì thày cảm ơn các con đã chú tâm nghe bài này và đón nhận món quà của thày.