Hỏi: Về sự tha thứ, liệu một người có cần phải hướng về Thượng đế để được tha thứ hay không? Con biết là trong các quan hệ cá nhân của con, con cố tha thứ cho những ai đã làm hại con cho dù họ không bao giờ xin con tha thứ, hầu con có thể rửa sạch tim con khỏi mọi hiềm khích. Cho nên hình như tình thương vô điều kiện của Thượng đế cũng tha thứ chúng con trước cả khi chúng con xin ngài. Vậy thì liên quan đến câu trả lời của thày về tội lỗi không thể tha thứ, hình như chính con người mới tự giam mình trong một trạng thái không thể tha thứ khi y không cố vươn lên một trạng thái tâm thức cao hơn, nhưng tình thương của Thượng đế thì luôn luôn đứng ở đó chờ y quay đầu về hướng ngài. Đây có phải là cách hiểu đúng đắn hay không?
Trả lời của chân sư thăng thiên Giê-su qua trung gian Kim Michaels. Đăng ngày 17/11/2012.
Con đã thấu hiểu tinh túy của tha thứ và con đã diễn tả một cách hùng hồn. Tình thương của Thượng đế vô điều kiện, và do đó sự tha thứ của ngài tức khắc. Con không cần phải xin, bởi vì sự tha thứ rơi xuống như hạt mưa trên người công chính lẫn kẻ bất công.
Trong một nghĩa nào đó, con không bao giờ cần được Thượng đế tha thứ, mà con chỉ cần chấp nhận rằng con đã được ngài tha thứ. Vấn đề là cho tới khi con từ bỏ cái tâm thức đã khiến con hành động sai trái, con sẽ không có khả năng chấp nhận sự tha thứ của Thượng đế.
Cho nên có thể nói rằng tiến trình cứu rỗi một dòng sống là tiến trình giúp cho y vươn lên trên tâm thức đã khiến y làm tha hóa năng lượng của Thượng đế. Và khi vươn lên tâm thức đó, bước cuối cùng mà dòng sống phải bước là chấp nhận sự tha thứ của Thượng đế đối với mọi hành động đã qua, hầu y có thể hoàn toàn chấp nhận là mình đã giải phóng khỏi quá khứ. Tuy nhiên, dòng sống sẽ cần làm gì để chấp nhận sự tha thứ này? Nhiều dòng sống cho rằng mình cần phải hướng về Thượng đế và xin được tha thứ, và làm vậy cũng hoàn toàn chính đáng thôi.
Khi xin được Thượng đế tha thứ, dòng sống thừa nhận mọi hành động sai trái của mình. Hiển nhiên, y không làm vậy vì lợi ích của Thượng đế, bởi vì y không thể che giấu bất kỳ hành động nào khỏi mắt ngài. Cho nên sự lợi ích ở đây là tâm lý. Bằng cách nhìn nhận hành động của mình trước Thượng đế, dòng sống cũng nhìn nhận với chính mình rằng hành động đó sai trái. Và đây là bước khởi đầu mà y phải bước để tự tách mình ra khỏi tâm thức đã khiến mình hành động như thế. Tiếc thay, việc thừa nhận lầm lỗi lại có thể làm nảy sinh ý niệm tội lỗi, và ý niệm này có thể ngăn chặn khả năng chấp nhận sự tha thứ của Thượng đế.
Vấn đề trên địa cầu là hiện có quá nhiều những lời gian dối đã khiến cho con người tin rằng mình khó lòng hoặc không thể vượt qua quá khứ – từ sự tin tưởng rằng Thượng đế là một đấng nóng giận và phán xét ở trên trời, qua tin tưởng rằng có những tội tày trời không thể tha thứ được, cho đến tin tưởng rằng để giải thoát khỏi tội lỗi, con người phải kinh qua đủ số lượng đau khổ và đau đớn nào đó.
Nhiều người tin rằng nếu mình đã gây đau khổ cho người khác, thì sự trải nghiệm khổ đau sẽ phần nào đền bù cho lỗi lầm của mình, như thể hai cái sai sẽ tạo ra một cái đúng. Suốt các thời đại, cơ năng tâm lý đã khiến cho con người cảm thấy mình phải đền đáp tội lỗi của mình qua sự khổ đau, đã làm nảy sinh một số giáo lý và nghi thức tôn giáo. Những giáo lý và nghi thức này đã được các chân sư thăng thiên trao truyền với mục đích giúp con người đánh gạt tâm trí mình hầu chấp nhận sự tha thứ của Thượng đế và giải thoát khỏi quá khứ.
Rất tiếc là con người đã quá nhanh nhẩu tạo dựng thêm nhiều giáo điều cùng nghi lễ khác nhiều khi rất kỳ lạ. Một ví dụ là cho rằng bằng cách tự trừng phạt thân xác cho nó thật đau đớn thì mình sẽ phần nào bù đắp được phần tội của mình. Hoặc nữa, họ tự giáng lên mình những nỗi khổ tinh thần hầu đền bù cho tội lỗi đã qua. Sự thật đơn giản là cả hai cách phản ứng này sẽ đều làm tha hóa năng lượng của Thượng đế, vậy thì làm thế nào con có thể bù đắp cho năng lượng tha hóa của quá khứ bằng cách tha hóa thêm năng lượng trong hiện tại? Năng lượng tha hóa có bù trừ cho nhau đâu? Bởi vì chỉ có năng lượng tâm linh mới có thể xóa bỏ được năng lượng thấp kém.
Tuy nhiên có một cơ năng tinh vi ở đây khiến cho một dòng sống nhạy cảm biết được là mình đã làm cho vũ trụ bị mất cân bằng. Cho dù nhiều tín hữu Cơ đốc không hiểu khái niệm nghiệp quả, hay khái niệm năng lượng tha hóa, họ vẫn cảm nhận được là họ đã phạm tội, và dòng sống của họ cảm thấy mình sẽ không thoát được tội đó cho tới khi mình phục hồi cân bằng của vũ trụ. Ta vẫn biết là đa số người đạo Cơ đốc không ý thức rõ khái niệm nghiệp quả, nhưng đây chính là một lý do khiến họ khó lòng tự tha thứ.
Trong sâu xa, nhiều người tâm linh muốn sòng phẳng với Thượng đế và tái lập cân bằng của vũ trụ. Cho nên họ trực nhận được là họ đã chưa hoàn toàn cân bằng mọi nghiệp quả, vì thế họ chưa tự do đối với quá khứ. Mặc dù sự trực nhận này là một dấu hiệu trưởng thành tâm linh, nhưng những tin tưởng sai lầm về tội lỗi đang lưu hành đầy rẫy trên thế giới thường khiến cho người tầm đạo cảm thấy là cho tới khi mình tái lập được cân bằng, thì mình phải tiếp tục cảm thấy có tội.
Như ta giải thích ở đầu bài, điều này thật sự không cần thiết. Nếu con đã từ bỏ cái tâm thức đã khiến con phạm lỗi, thì con không còn cần phải cảm thấy mình có tội. Nào có ích gì nếu con cứ cảm thấy tội lỗi về một chuyện mà con đã bỏ lại đằng sau? Nó sẽ chỉ buộc chặt con hơn vào trạng thái tâm thức đó và khiến con không thể buông ra hoàn toàn.
Điều ta muốn nói là nếu con thật sự thấu hiểu sự tha thứ, con sẽ nhận ra rằng việc cân bằng nghiệp quả là một tiến trình máy móc. Nếu con trả nợ đều đặn thì tại sao con phải cảm thấy tội lỗi đối với ngân hàng đã cho con vay tiền? Tương tự như thế, miễn là con tiếp tục nỗ lực cân bằng nghiệp quả thì không có lý do gì con phải cảm thấy tội lỗi do đã gây ra nghiệp quả, ít nhất khi con đã vượt qua cái tâm thức đã khiến con lầm lỡ.
Ta hiểu rằng một số dòng sống cảm thấy mình cần duy trì ý niệm tội lỗi cho đến khi nghiệp được trả hết, vì họ cho rằng làm như vậy sẽ thôi thúc họ tiến bước nhanh hơn. Tuy nhiên ta luôn mong rằng các dòng sống trưởng thành hơn sẽ thấy rõ là điều này không cần thiết. Ta mong mọi người tầm đạo sẽ chấp nhận được sự tha thứ của Thượng đế, cũng như thoát khỏi mọi ý niệm rằng mình là người có tội hay là người không xứng đáng trong mắt của Thượng đế.