Đấng Sáng tạo tạo ra vũ trụ như thế nào?

Vì cái Tất Cả không có hình tướng riêng biệt, cho nên có lẽ cách hình dung giản tiện nhất cho chúng ta là một không gian trống trơn hay một tờ giấy trắng. Tất Cả không phải là không gì, mà không là một vật gì. Vì vậy mới lấy một khoảng không gian trắng xóa để minh họa cho tính cách vô hình tướng, vượt mọi khái niệm hay mọi hình tượng thế gian.

Đấng Sáng tạo quyết định tạo ra một thế giới có những hình tướng riêng biệt, và trong hành động sáng tạo đầu tiên, ngài vẽ ra một ranh giới quả cầu chung quanh mình. Ranh giới này phân chia Đấng Sáng tạo khỏi Tất Cả, và nhờ vậy, nó tạo ra một khoảng không gian trong Tất Cả, đầy ắp chính tâm thức cùng Bản thể của Đấng Sáng tạo.

AACircle

Sau đó, ngài rút Bản thể ngài vào trung tâm quả cầu, tụ thành một điểm dị biệt. Phần còn lại trong quả cầu trở nên trống rỗng, tạo thành một vùng hư không đứng riêng biệt khỏi Tất Cả, nhưng vẫn chưa có bất cứ một hình thể nào thị hiện trong đó. Tuy nhiên, vì hư không này không còn viên mãn như Bản thể Đấng Sáng tạo, cho nên những hình thể tách biệt có khả năng được sinh tạo trong đó.

AACirclecontract

Từ điểm dị biệt ở trung tâm, Đấng Sáng tạo phóng ra một phần Bản thể mình, tuy nhiên đây không phải là cái nổ lớn hỗn loạn như được mường tượng trong thuyết Big Bang của ngành vật lý. Thay vào đó, Đấng Sáng tạo tự phóng mình ra dưới hình thức một quả cầu bao quanh điểm dị biệt. Quả cầu này đứng riêng biệt khỏi vùng hư không chung quanh, và nó chứa đựng cái tinh chất căn bản sẽ cấu tạo tất cả mọi thứ. Chất này chính là ánh sáng trong câu “Ánh sáng hãy có mặt” của Kinh thánh. Khoa học gọi đó là năng lượng, còn trang mạng này gọi là Ánh sáng Mẫu-Vật.

AAvoid

Bầu cõi đầu tiên này chưa chứa đầy ánh sáng. Thật ra, nó ẩn chứa rất nhiều bóng tối, nhưng không phải là bóng tối xấu ác mà đơn giản chỉ là sự thiếu vắng ánh sáng. Trong bầu cõi đầu tiên này, Đấng Sáng tạo lập ra một số hình thể, một số cấu trúc nhất định để làm nền tảng cho sự sống. Rồi ngài phóng chiếu những thành phần nối dài của ngài với khả năng tự nhận biết vào bầu cõi đầu tiên đó, và bầu cõi đó trở thành tầng thị hiện đầu tiên của thế giới hình tướng.

Những sinh thể nối dài này của Đấng Sáng tạo ra đời cốt ý là để trở thành những vị đồng sáng tạo, nhưng ở khởi đầu, họ chỉ có một ý niệm bản sắc cùng một khả năng tự nhận biết vô cùng hạn chế. Sở dĩ họ cảm nhận được tách biệt là vì bầu cõi đầu tiên vẫn chưa đầy ánh sáng và cảm nhận tách biệt chỉ có thể tồn tại ẩn nấp trong những vùng bóng tối.

Thuở ban đầu, các vị đồng sáng tạo đầu tiên được dạy dỗ bởi Đấng Sáng tạo. Khi lớn lên, họ biết tự túc và làm chủ được khả năng sáng tạo của mình. Tâm họ điều ngự được vật chất, có nghĩa là họ ngày càng thành thạo hơn trong việc đồng sáng tạo nơi bầu cõi của họ. Điều này có hai tác dụng. Một đằng, họ xây được thêm nhiều cấu trúc để bổ sung cho nền tảng mà Đấng Sáng tạo đã thiết lập. Đằng khác, họ đem vào bầu cõi họ thêm nhiều ánh sáng từ nguồn vô tận của Đấng Sáng tạo.   

Bởi thế, bầu cõi thứ nhất này sẽ tới lúc đạt được một cường độ ánh sáng mãnh liệt khiến cho không một sinh thể nào ở đó còn ảo tưởng mình bị tách biệt khỏi nguồn cội, tách biệt khỏi các sinh thể khác, hay thậm chí tách biệt khỏi những cấu trúc nền tảng của bầu cõi. Khi toàn bộ ánh sáng của bầu cõi đạt tới một cường độ quyết định thì tất cả mọi thứ đều hiển lộ rõ mồn một nguồn gốc của tất cả là ánh sáng và tâm thức của Đấng Sáng tạo. Mọi vị đồng sáng tạo đều đạt được tâm giác ngộ, qua đó họ chứng nghiệm trực tiếp mình là những phần nối dài, là những cá thể của Đấng Sáng tạo.

Giờ đây, Đấng Sáng tạo lại tự phóng chiếu vào vùng hư không để tạo ra một bầu cõi mới, đứng riêng khỏi hư không. Bầu cõi này cũng lại chứa một lượng ánh sáng giới hạn thôi. Những vị đồng sáng tạo đã điều ngự được bản thân trong bầu cõi đầu, nay sử dụng khả năng đó để dựng lên những cấu trúc nền tảng cho sự sống ở bầu cõi thứ hai. Khi công việc này xong xuôi, các chân sư từ bầu cõi đầu phóng chiếu những phần nối dài của mình với khả năng tự nhận biết vào bầu cõi thứ hai.

Và cũng như trước, thế hệ thứ hai của các sinh thể đồng sáng tạo cũng chỉ khởi đầu với một khả năng tự nhận biết hạn chế và một bản sắc tách biệt. Tuy nhiên, nhờ được dạy dỗ bởi các chân sư từ bầu cõi đầu trong vai trò cha mẹ tâm linh, họ lại thành công điều ngự được bầu cõi của họ, và rồi bầu cõi này cũng thực hiện được đầy đủ cường độ ánh sáng cần thiết.

Lại tới lúc Đấng Sáng tạo thiết lập bầu cõi thứ ba. Một số chân sư từ bầu cõi thứ hai quyết định tiếp tục nâng tâm thức để có thể nhập với bầu cõi thứ nhất. Và cũng có một số khác quyết định trở thành chân sư hầu thiết lập các cấu trúc nền tảng và sinh tạo các vị đồng sáng tạo cho bầu cõi thứ ba.

Và cứ như thế, tiến trình được lập lại. Sự sống lại sinh ra sự sống và một số tầng cấp, hay bầu cõi, được ra đời trong vùng hư không. Bầu cõi mới phải ra đời trong sự tranh sáng tranh tối, tuy phân rời khỏi hư không nhưng chưa sáng bằng các bầu cõi cao hơn. Nhưng một khi đạt được cường độ đủ để thăng hoa, nó cũng sẽ được gia nhập cõi tâm linh.

Như vậy, vũ trụ vật chất của chúng ta đây chỉ đơn giản là bước mới nhất trong quá trình tăng trưởng nói trên. Như các bầu cõi trước, vũ trụ vật chất cũng được sáng tạo với một lượng ánh sáng hạn hẹp, và điều này cho phép các vị đồng sáng tạo trong bầu cõi này – tức là chính bạn và mọi người khác ở đây – vào đời với bản sắc sinh thể tách biệt. Vì ánh sáng còn yếu cho nên vật chất ở đây hiện ra rắn chắc hơn, khác các hình thể thanh nhẹ nơi cõi tâm linh. Cũng chính vì các điều kiện này mà một người có thể tin rằng không có gì khác ngoài vũ trụ vật chất, hay tin rằng thế giới này bị chia cắt khỏi cõi tâm linh bởi một hàng rào không thể băng qua.

Nhưng kỳ thực, vũ trụ vật chất được tạo bằng cùng một chất như mọi cõi khác của thế giới hình tướng, là Ánh sáng Mẫu-Vật. Dù vũ trụ vật chất làm bằng ánh sáng rung động thấp hơn, nhưng ánh sáng này có sẵn tiềm năng nâng lên cùng độ rung với cõi tâm linh, và khi điều này xảy ra, toàn bộ vũ trụ sẽ thăng lên một tầng mức cao hơn. Tiến trình thượng thăng này là mục đích vỏ ngoài đằng sau việc sáng tạo cõi vật chất.

Còn mục đích bên trong thì sao? Thưa phải, mục đích thực sự là vũ trụ vật chất được thiết lập như một phòng thí nghiệm khoa học cho các vị đồng sáng tạo được gửi tới đây. Chỉ khi nào họ nâng cao tâm thức thì họ mới trở thành những cánh cửa mở mang lại thêm ánh sáng tâm linh vào cõi vật chất. Và chỉ có ánh sáng đó mới nâng cao được rung động của vũ trụ vật chất. Bằng cách phụng sự trong vai trò đó và gắng sức sáng tạo để giúp nâng cao thế giới, họ sẽ gia tăng khả năng tự nhận biết cho tới khi đến lượt họ cũng thăng hoa vào cõi tâm linh.

Và đó tất nhiên là mục đích thực sự của việc sáng tạo vũ trụ vật chất. Tất cả mọi sự đều xoay quanh việc phát triển khả năng tự nhận biết, với kết quả tối hậu là chính bạn cũng tăng triển mãi cho đến khi đạt được tâm thức của Đấng sinh tạo thế giới hình tướng.

Bạn chính là Thượng đế chưa thành. Đây không phải là một câu nói phạm thượng mà là thực tế cao nhất.