Bài giảng của chân sư thăng thiên Hilarion qua trung gian Kim Michaels, ngày 12/1/2017.
TA LÀ chân sư thăng thiên Hilarion. Ở tầng thứ ba của khóa nhập thất của thày, con đối mặt với khai ngộ của Tia thứ Năm phối hợp với Tia thứ Ba của Tình thương. Khi con tới khóa nhập thất của thày và tham dự các lớp học ở tầng này, thày tìm cách giúp con kết nối lại với tình thương nguyên thủy đã khiến con đầu thai ở kiếp này. Các vị thượng sư khác, dĩ nhiên, đã giúp con làm cùng việc. Thày đặc biệt tìm cách giúp con thấy là có một viễn kiến thuộc Sứ vụ Thiêng liêng của con, và con yêu viễn kiến này hơn là mọi viễn kiến mà con đã có trên con đường tâm linh.
8.1. Cách gian nan hay cách dùng tình thương
Con yêu dấu, con thấy chăng là có hai cách để buông bỏ điều gì đó trên trái đất: cách gian nan và cách dùng tình thương. Cách gian nan là khi con tới điểm nhận ra là con bị đau khổ vì có một ảo tưởng, con có ảo tưởng đó trong tâm, và nó giản dị không phù hợp với điều mà nhiều người cho là thực tại. Dĩ nhiên, thực tại là một khái niệm mơ hồ vì điều mà nhiều người gọi là thực tại chỉ là một biểu hiện tạm thời có mặt vì trái đất đã chìm quá sâu so với tầng nguyên thủy của nó.
Tuy nhiên, nhiều người đã có kinh nghiệm tỉnh ngộ hay va đầu vào tường hay đột nhiên nhận ra là điều họ tin là thật không thật chút nào. Đây là cách gian nan để buông bỏ điều gì đó. Các thày chân sư thăng thiên không chống chuyện học viên buông bỏ một cách gian nan vì buông bỏ điều gì và tiến bước tốt hơn là nắm giữ một ảo tưởng. Nhưng các thày không muốn con buông bỏ một cách gian nan; các thày muốn con buông bỏ bằng cách kết nối trở lại với tình thương trong con người con để con có thể buông bỏ trong vị thế thương yêu vì con biết có cái gì hơn nữa. Khi con buông bỏ một cách gian nan thì con có cảm tưởng là con đã mất đi một cái gì đó. Con cảm thấy trống vắng, con cảm thấy thế gian sụp đổ. Con cảm thấy trong con có khoảng trống không và con không biết điều gì sẽ lấp đầy nó.
Điều thày hy vọng giúp con đạt được ở tầng này của khóa nhập thất của thày là kết nối với lòng thương yêu viễn kiến cao hơn và con thấy rằng viễn kiến cao hơn này hơn rất nhiều những gì con đã thấy cho tới nay. Do đó, con muốn thấy viễn kiến này và buông bỏ viễn kiến cũ không khó khăn vì con biết con sẽ được nhiều hơn rất nhiều thay vào đó. Điều này rất dễ thực hiện ở tầng ê-the trong thể bản sắc ở khóa nhập thất của thày. Dĩ nhiên là mang nó xuống tâm ý thức của con là điều khó khăn hơn, và đây là mục đích của thày khi thày có bài giảng này để con có thể đọc và nghiên cứu. Các thày, dĩ nhiên, không mong muốn giúp con đạt được một tâm thức cao hơn trong thể bản sắc ở các khóa nhập thất, nhưng điều này không truyền sang các tầng tư tưởng, xúc cảm và vật lý, nơi tâm ý thức của con. Con có thể làm gì để kết nối ở tầng tâm ý thức với những gì con trải nghiệm ở khóa nhập thất của thày? Con có thể dùng bài giảng trước của thày trong đó thày nói là con có một viễn kiến cao hơn trong Sứ vụ Thiêng liêng của con, và đi xa thêm nữa. Con cũng có thể nhận ra một điều khác mà thày cũng đã nói, đó là để hiểu được một viễn kiến cao hơn, con cần sẵn sàng buông bỏ viễn kiến hiện thời của con. Ở đây chúng ta gặp một vấn đề đặc biệt.
8.2. Ước muốn cảm thấy mình quan trọng
Có người đã bắt đầu con đường tâm linh, hay ngay cả khóa học tự điều ngự này, với một viễn kiến, một mục tiêu, một ham muốn đặc thù nào đó. Tỷ dụ, họ ham muốn là một người quan trọng đang làm điều gì quan trọng để giải cứu trái đất hay nâng cao tâm thức nhân loại hay đem lại Thời Hoàng kim của Saint Germain. Đây là một viễn kiến tích cực. Tự nó không có gì sai trái, nhưng pha trộn vào đó là ham muốn của tự ngã muốn cảm thấy mình đặc biệt hơn so với người khác vì mình đang học giáo lý của các chân sư thăng thiên, hay học với một vị đạo sư nào đó hay học một giáo lý vỏ ngoài nào đó.
Con đang làm nhiều chuyện, như đọc bài chú bài thỉnh, giải quyết các vấn đề trong tâm lý, làm chuyện này chuyện kia. Trong đó có một phần là ham muốn của tự ngã muốn cảm thấy mình đã làm điều gì đặc biệt, làm điều gì có kết quả quyết định. Vì vậy con tâm linh hơn, con thuộc một hạng người đặc biệt. Và đây là điểm vi tế: con nghĩ là Thượng đế hay các chân sư thăng thiên phải đặc biệt chú ý tới con hay phải thưởng con một cách nào đó.
Con rất có thể tạo ham muốn là con đường tâm linh sẽ đưa con tới một mục tiêu khiến con có thể biểu hiện một hoàn cảnh bên ngoài nào đó. Thày có nói là có người có mục tiêu biểu hiện một nhà đẹp, một người phối ngẫu toàn hảo và rất nhiều tiền. Nhiều người tâm linh có mục tiêu được thế giới công nhận, được các chân sư thăng thiên công nhận, hoặc cảm giác là họ đã làm điều gì quyết định để đem lại một thời đại mới trên trái đất.
Con có thể nói: “Ham muốn như vậy có gì sai trái chăng?” Con yêu dấu, đây là điểm vi tế. Con hiểu rằng các chân sư thăng thiên có mục đích tiếp cận con người ở bất kỳ tầng tâm thức nào họ đang có. Nếu một người ở tầng tâm thức thấp nhất được phép có trên trái đất có thể hòa điệu với các thày, thì các thày sẵn sàng làm việc với người đó. Các thày sẽ tiếp cận người đó ở tầng tâm thức của họ và tìm cách giúp người đó lên tầng cao kế tiếp. Đây là phương pháp mà các thày dùng để giúp con người trên trái đất. Dĩ nhiên là trong thực tế có một rào cản khiến nhiều người ở dưới tầng tâm thức 48 không thể kết nối với các thày và do đó các thày không thể làm việc trực tiếp với họ. Một khi một người có thể hòa điệu với các thày bằng cách nào đó, dù chỉ chợt thoáng, thì các thày sẵn sàng làm việc với người đó, và do đó các thày dĩ nhiên phải tiếp cận người đó ở tầng tâm thức của họ.
8.3. Buông bỏ viễn kiến thấp
Khi học viên bắt đầu khóa học tự điều ngự này, đa phần bắt đầu ở tầng thứ 48. Một số bắt đầu ở dưới tầng 48, và do đó các thày biết là chuyện tự nhiên, không tránh được và hoàn toàn thỏa đáng là con cần một động lực để bắt đầu con đường tâm linh, bắt đầu khóa học này. Dĩ nhiên là động lực của con dựa trên các ước muốn của con, dựa trên viễn kiến mà con có ở tầng tâm thức đó. Một lần nữa, không có gì sai trái với điều này. Con không thể tiếp nhận một viễn kiến cao hơn tầng tâm thức của con. Điều tự nhiên là cách con nhìn cuộc đời và những ước muốn, tham vọng và mục tiêu của con dựa trên và bị ảnh hưởng bởi viễn kiến con có ở tầng đó.
Các thày cũng muốn giúp con thấy là con cần liên tục bước lên cao hơn. Nhiều học viên tới tầng này của khóa nhập thất của thày và họ đã theo khóa tự điều ngự cho tới điểm này, nhưng họ chưa buông bỏ ham muốn mà họ có khi bắt đầu. Họ vẫn giữ trong tâm ý tưởng là khi họ tiến bước trong khóa học này, họ phải xây dựng được khả năng tự điều ngự khiến tâm họ làm chủ được vật chất và giúp họ biểu hiện hoàn cảnh bên ngoài mà họ mong muốn khi họ bắt đầu học khóa này.
Con yêu dấu, thày không nghĩ là con có thể hoàn tất khóa học này mà vẫn giữ cùng viễn kiến và ước muốn khi con bắt đầu khóa học. Thày bảo đảm với con là nếu điều này xảy ra, thì con đã không tốt nghiệp khóa học. Chuyện xảy ra là khi con tới tầng 96 của khóa học (thày nhấn mạnh là thày nói tầng 96 của khóa học chứ không phải tầng tâm thức thứ 96), con sẽ dùng tất cả động lực mà con thu thập trên con đường tu để thể hiện hoàn cảnh bên ngoài mà con ao ước. Lúc đó, thay vì đưa con về hướng tầng 144 và quả vị Ki-tô, nó sẽ bắt đầu kéo con xuống thấp hơn. Con sẽ bắt đầu dùng vũ lực để thể hiện viễn kiến đó và do đó con sẽ bắt đầu đi về các tầng tâm thức thấp hơn.
Con yêu dấu, con thấy chăng là yêu cầu tuyệt đối để đạt những khai ngộ của khóa học này là con sẵn sàng buông bỏ viễn kiến cũ và tiếp nhận viễn kiến cao hơn, ước muốn cao hơn, mục tiêu cao hơn. Đây là chỗ, ở tầng này của khóa nhập thất của thày, con cần nhìn vào cách con sử dụng viễn kiến.
8.4. Làm sao con sử dụng hay lạm dụng viễn kiến một cách tích cực
Thày có nói là viễn kiến không phải là một khả năng thụ động; nó cũng có khía cạnh tích cực. Đúng là với đa số con người trên trái đất, viễn kiến chủ yếu thụ động vì họ chỉ nhận vào. Họ không phóng chiếu ra bao nhiêu vì họ không chịu nhận lãnh trách nhiệm về cuộc đời họ. Họ còn không chịu nhìn nhận là họ có quyền năng trong tâm họ để thay đổi hoàn cảnh bên ngoài. Họ chấp nhận rằng họ không làm gì được để cải đổi hoàn cảnh sống của họ, và do đó họ không dùng khía cạnh tích cực nhất của viễn kiến của họ là phóng chiếu ra ngoài.
Dĩ nhiên là họ sử dụng viễn kiến một cách tích cực khi viễn kiến của họ ảnh hưởng những cảm giác khi nhận tín hiệu bên ngoài. Thày có giảng vì sao phin lọc trong ba thể cao (và ngay cả ở tầng não bộ vật lý) bóp méo tri giác của con, bóp méo những gì con thấy. Chuyện xảy ra là các phin lọc này sẽ loại đi tất cả những gì thách đố viễn kiến của con về đời sống. Nếu viễn kiến này cho rằng con không thể làm gì để cải đổi hoàn cảnh sống, thì phin lọc sẽ loại đi những gì đi quá niềm tin này. Do đó, con sẽ thấy là thế giới hạn chế khả năng thay đổi của con.
Khi con là một người tâm linh và chấp nhận là con có thể thay đổi hoàn cảnh sống của con bằng cách thay đổi tâm thức của mình, thì con bắt đầu sử dụng uy lực của viễn kiến một cách tích cực hơn. Ở khóa nhập thất của thày, thày có một dụng cụ có thể gọi là dụng cụ công nghệ có thể cho con thấy những gì con không thấy được bằng tâm ý thức. Thày có thể chỉ cho con thấy những phóng chiếu, những xung lực mà con gửi đi từ bốn thể phàm. Thày làm điều này một cách tuần tự, vì đa số học viên bị chấn động khi họ thấy số lượng những thứ mà họ liên tục phóng chiếu ra, do đó thày phải đi rất từ từ. Thày muốn giúp con thấy là những gì con phóng chiếu luôn luôn có hậu quả vì, như thày có nói, nó sẽ đi vào tấm gương vũ trụ. Trong tấm gương vũ trụ, nó có thể trở nên vô hiệu hay giảm thiểu do lực chống kháng của tâm thức tập thể nhưng nó vẫn có tác động trên con.
Con yêu dấu, con thấy chăng là khi con phóng chiếu ra điều gì, con biết trong tiềm thức là thế giới dựa trên nguyên tắc hành động và phản ứng. Nếu con nắm chặt một viễn kiến nào đó (tỷ dụ ước muốn được nhìn nhận bởi thế gian), thì con phóng chiếu từ tiềm thức một xung lực và chờ đợi một kết quả nào đó. Dù con có cảm thấy có sự trả về hay không, nó vẫn ảnh hưởng tiềm thức của con. Nếu con không cảm thấy sự trả về, trong tiềm thức con nghĩ con không để đủ sức lực vào sự phóng chiếu, và do đó con gia tăng sức lực. Điều này khiến con càng lúc càng dùng nhiều năng lượng để phóng chiếu. Trong tâm ý thức, điều này cũng có thể khiến con có một thúc đẩy gần như không cưỡng nổi phải làm nhiều hơn bất cứ điều gì con đang làm.
Con thấy nhiều người tâm linh tìm ra một giáo lý dạy một số thủ tục và giờ đây họ gần như bị ám ảnh phải làm các thủ tục đó. Thủ tục này có thể là thiền, yoga, đọc bài chú, đọc bài thỉnh. Họ làm càng ngày càng nhiều vì trong tiềm thức họ chờ đợi sẽ nhận trả về một kết quả bên ngoài mà họ mong muốn. Khi họ không thấy kết quả này, họ nghĩ: “Ồ, tôi phải làm nhiều hơn nữa”.
Mặt khác, khi học viên cảm thấy có sự trả về, thì nhiều người nghĩ: “Nhưng tôi phải làm nhiều hơn, vì tôi nhận về chưa đủ.” Học viên có thể trải qua giai đoạn thực hành thủ tục càng ngày càng nhiều. Có lẽ đa số các con, khi nhìn lại đời mình, sẽ nhìn nhận là đã trải qua hay đang trong giai đoạn gần như bị ám ảnh phải làm một thủ tục vỏ ngoài. Thày không nói điều này để chỉ trích hay lên án con. Khi thày chưa thăng thiên, chính thày đã trải qua giai đoạn đó trong nhiều kiếp sống, khi thày rất, rất cố gắng thực hành một thủ tục nào đó.
Một lần nữa, điều này không có gì sai trái, nhưng đó là một giai đoạn trên con đường tu của con, và nay đã đến lúc con bước lùi lại và xem xét vấn đề. Đã đến lúc con nhận ra là nếu con có nhu cầu không cưỡng nổi phải làm một thủ tục tâm linh nào đó, điều đó sẽ ngăn chặn viễn kiến của con. Nó sẽ ngăn chặn khả năng trụ vững chắc vào viễn kiến trong Sứ vụ Thiêng liêng của con vì con nghĩ (trong bốn thể phàm) làm thủ tục đó quan trọng hơn mở tâm ra với viễn kiến.
8.5. Hai chức năng cơ bản của tâm
Con có thấy chăng nguyên lý mà thày đang muốn con nhận ra? Tâm con người là một dụng cụ rất tinh vi, rất tế nhị nhưng nếu con quy nó lại những chức năng cơ bản nhất, thì nó có hai chức năng cơ bản. Điều này minh họa điều mà Mẹ Mary đã gọi là lực lan ra của Cha và lực co lại của Mẹ.
Đây là một điểm vi tế không dễ hiểu, và thày đã thấy nhiều học viên gặp khó khăn hiểu thấu. Thày vừa nói là một khía cạnh của tâm là phóng chiếu, và vì nguyên lý Cha là lan ra, con có thể nghĩ là khi con phóng chiếu ra, con sử dụng khía cạnh Cha của tâm. Điều này không đúng. Con yêu dấu, con thấy chăng là nguyên lý Cha là lực lan ra, và trong trường hợp này có nghĩa là Hiện diện TA LÀ. Hiện diện TA LÀ giống như mặt trời luôn luôn tỏa ánh sáng. Nó cũng là cánh cửa mở để các chân sư thăng thiên tỏa năng lượng, ánh sáng và viễn kiến xuống con. Nguyên lý Mẹ của tâm là bốn thể phàm, và dĩ nhiên, cũng là cái Ta Biết. Bây giờ, các thày đã giảng gì về cái Ta Biết? Nó là nhận biết thuần khiết. Các thày cũng có nói là cái Ta Biết có khả năng tập trung sự chú ý vào, hay xuyên qua bốn thể phàm, và cũng có khả năng bước ra ngoài bốn thể phàm và như vậy mở ra với Hiện diện TA LÀ. Con không thể làm cả hai điều này cùng một lúc.
Đây là điều mà nhiều học viên không thấu hiểu. Họ không có kinh nghiệm “ngộ” ở tâm ý thức khi họ thấy điều này. Con biết là con không thể cho ra và nhận vào cùng một lúc, con không thể hướng sự chú ý vào hai chỗ cùng một lúc. Chuyện xảy ra là, khi cái Ta Biết đồng hóa với bốn thể phàm và chú tâm vào việc tự biểu hiện trong thế giới vật chất, con đang dùng lực co lại của Mẹ để tập trung năng lượng và sự chú ý vào bốn thể phàm.
Quả thực là khi con có viễn kiến về một mục tiêu nào đó, con hướng ánh sáng ra ngoài. Có thể nói là con dùng nguyên lý Cha để hướng ánh sáng ra ngoài. Điều thày muốn giảng là để có thể hướng ánh sáng ra ngoài, con cần hướng ánh sáng xuyên qua cái gì đó, con cần một khuôn đúc tư tưởng, một khuôn đúc viễn kiến để con hướng ánh sáng xuyên qua. Để tạo ra khuôn đúc này, để tập trung năng lượng của con xuyên qua khuôn đúc này (chớ không phải hướng ra mọi phía), con phải tạo ra một sự co lại, một sự tập trung nơi bốn thể phàm của con.
8.6. Con phóng chiếu ra bao nhiêu năng lượng
Phần lớn tiến trình này xảy ra nơi tiềm thức. Điều thày muốn nói là khi con tập trung như vậy vào bốn thể phàm, nó sẽ thu hút sự chú ý của cái Ta Biết. Do đó, con không thể bước ra ngoài bốn thể phàm và nhận viễn kiến cao hơn, viễn kiến từ Sứ vụ Thiêng liêng, từ Hiện diện TA LÀ của con. Con yêu dấu, con không thể làm cả hai việc cùng một lúc; chuyện này không thể làm được. Hoặc con chú tâm vào một mục tiêu, hoặc con mở tâm ra đón nhận một viễn kiến mới từ bên trên. Điều mà thày giúp học viên thấy qua dụng cụ mà thày có ở khóa nhập thất là các khuôn đúc trong tiềm thức đang thu hút sự chú ý của họ.
Học viên thường ngạc nhiên vì họ không biết một cách ý thức là họ có các khuôn đúc này. Họ không ngờ là có bao nhiêu năng lượng chảy qua các khuôn đúc tiềm thức này. Họ ngạc nhiên vì thày có thể minh diễn cho họ, thày có thể chỉ trên một màn ảnh có bao nhiêu năng lượng đến từ Hiện diện TA LÀ, bao nhiêu năng lượng đi vào thể bản sắc, và ở tầng thấp nhất có bao nhiêu năng lượng đi ra từ hào quang của họ ở tầng ý thức. Thày có thể chỉ cho họ thấy là có một khối năng lượng đi vào và có một khối năng lượng đi ra (mà họ có thể điều khiển một cách ý thức). Đa số học sinh rất chấn động khi thấy khác biệt giữa năng lượng đi vào và năng lượng mà họ có thể sử dụng một cách ý thức.
Tỷ dụ, nếu con thấy có một số lượng năng lượng chảy vào từ Hiện diện TA LÀ thì lý tưởng đây là năng lượng sáng tạo mà con có thể sử dụng ở tầng ý thức để biểu hiện một mục tiêu nào đó. Nếu con thấy là con chỉ có 10 phần trăm có thể dùng ở tầng ý thức, thì tự nhiên là con tự hỏi 90 phần trăm kia, hay bất cứ tỷ lệ nào thích ứng với tình trạng riêng của con, đi đâu. Thày có thể chỉ cho con thấy ở đâu con có sự tập trung, có khuôn đúc trong một trong ba thể cao đang hút năng lượng của con. Năng lượng này chảy vào khuôn đúc, nhưng vì con không biết đến nó một cách ý thức và do đó con không điều khiển nó được trong ý thức. Lý do thày nêu lên điểm này là để con nhận ra cách nhanh nhất con có thể tiến bộ ở tầng này của khóa nhập thất của thày, là con sẵn sàng nhìn một cách ý thức vào các mục tiêu, cách con tiếp cận, cách tiếp cận cơ bản của con về con đường tâm linh.
8.7. Xem xét động cơ thúc đẩy con
Động cơ nào thúc đẩy con đi con đường tâm linh từ trước tới nay? Nếu thày hỏi con câu đó, con nghĩ đến điều gì trước tiên? Động lực cơ bản nào thúc đẩy con đi con đường tâm linh? Con hy vọng đạt được gì cho chính mình? Con hy vọng đạt được gì cho thế gian và điều này cho thấy con hy vọng đạt được gì cho chính con?
Có nhiều học viên sẽ trả lời tức khắc: “Con muốn nâng cao tâm thức, con muốn giải thoát con người, con muốn giúp đem lại Thời Hoàng kim của Saint Germain, con muốn giúp các chân sư thăng thiên.” Khi con trung thực hơn và nhìn kỹ hơn, thì con nhận ra là quả thực đây là những mục tiêu vỏ ngoài, và nếu các mục tiêu này được thể hiện, thì con sẽ có cảm nhận biết mình đã đóng góp vào việc thể hiện mục tiêu đó. Đây là động cơ cá nhân của con, nghĩa là điều con hy vọng đạt được cho chính mình.
Con tìm trải nghiệm gì khi con đi trên con đường tâm linh? Đối với nhiều học viên, tìm ra câu trả lời rất khó khăn. Thày biết là ở tầng tâm ý thức, con rất khó tìm ra câu trả lời vì con đã nhiều năm đi trên con đường tâm linh, học giáo lý, thực hành một số thủ tục. Như thày có nói, đa số học viên tới điểm này, là một điểm khá cao trên con đường tâm linh, đã bỏ ra nhiều thì giờ và nhiều nỗ lực thực hành một số thủ tục. Điều đáng tiếc là hậu quả của sự nỗ lực này là khuôn đúc tiềm thức (là khuôn đúc của điều con muốn đạt được khi con đi trên con đường tâm linh) càng ngày càng được củng cố. Con đã đổ năng lượng vào đó; có lúc con đã củng cố viễn kiến của nó.
8.8. Cửa sổ kính màu của tiềm thức
Con hãy để thày minh họa một cách thô thiển điều xảy ra trong tiềm thức. Nó thô thiển vì không có minh họa nào liên quan đến điều vật lý lại có thể bao hàm đầy đủ điều xảy ra nơi trường năng lượng, nhưng nó vẫn giúp nhiều học viên. Con hãy tưởng tượng trường năng lượng của con là một không gian khép kín và để thể hiện bất cứ điều gì, bất cứ hoàn cảnh nào trong thế giới vật chất, con cần phải gửi ra ánh sáng và năng lượng, con phải hướng và phóng chiếu ánh sáng và năng lượng ra khỏi trường năng lượng của con. Dĩ nhiên là con không muốn hướng ánh sáng một cách ngẫu nhiên, con muốn ánh sáng có một hình dạng nào đó, và do đó con không chỉ phóng chiếu ánh sáng mà con phóng chiếu một khuôn đúc.
Chúng ta hãy tưởng tượng trường năng lượng của con giống như một thánh đường cổ có cửa sổ kính màu. Các cửa sổ này gồm nhiều mảnh kiếng màu được sắp xếp theo một mô thức tinh xảo. Con đã tạo trong trường năng lượng của con những cửa sổ tròn như thế, chúng có một khuôn đúc và màu sắc, một hình dạng và màu sắc, và chúng uốn nắn ánh sáng mà con phóng chiếu ra. Bây giờ thì con dùng những khuôn đúc đó để phóng chiếu ra thế giới. Khi thày chỉ cho con thấy là có khuôn đúc trong tiềm thức hút nhiều năng lượng của con, thì khi con xem xét kỹ hơn thì con thấy nó giống như các cửa sổ trong thánh đường, một cửa sổ tròn với nhiều mảnh kính màu sắp xếp tinh xảo. Khi con nhìn kỹ thì con nhận ra là khi con đi trên con đường tâm linh cho tới lúc này, đã nhiều lần giáo lý và các thủ tục tâm linh đã củng cố khuôn đúc đó. Con đã làm cho cửa sổ chắc chắn hơn, con đã khiến cho lớp kính dày hơn, các sợi dây chì giữ các mảnh kính đã trở nên rắn chắc hơn, màu sắc nồng hơn, dày đặc hơn. Kết quả là con càng khó buông bỏ khuôn đúc này hơn.
Con yêu dấu, một khuynh hướng tự nhiên (mà chúng ta ai ai đều có) là khi ta bỏ nhiều nỗ lực làm điều gì, thì ta cảm thấy phải có một kết quả trở lại từ vũ trụ. Chúng ta càng phóng chiếu ra nhiều, thì chúng ta càng mong muốn nhận trở lại cái gì tương xứng với cái mà chúng ta phóng chiếu ra. Điều lạ lùng là những người làm điều được cho là “xấu” thực sự muốn bị trừng phạt vì những gì họ đã làm.
Dù con người làm điều mà họ nghĩ là tốt hay làm điều mà họ nghĩ là xấu, trong tiềm thức họ muốn nhận dòng trả về từ vũ trụ. Tại sao vậy? Vì mục đích của thế giới vật chất là con thử nghiệm dùng các quyền năng sáng tạo của mình. Con gửi ra ngoài một điều gì, và nếu không có gì gửi trả về, làm sao con biết được mình đã gửi ra điều gì và hậu quả là gì?
8.9. Khám phá những động lực vị kỷ
Điều mà thày muốn chỉ rõ ở đây là khi con tới điểm này của khóa nhập thất của thày, con cần dùng óc suy xét để nhìn vào sự tu tập tâm linh của con, con quan niệm con đường tâm linh như thế nào, và động lực nào thúc đẩy con đi trên đường tâm linh. Nhiều học viên ở tầng này của khóa nhập thất của thày đã bị chấn động khi họ nhìn vào những điểm này. Họ chấn động khi thấy rằng điều họ tin chắc (với tâm ý thức) là động lực hoàn toàn vị tha thật ra là một động lực rất vị kỷ. Họ chỉ giản dị dùng con đường tâm linh để được thế giới công nhận. Ít ra là họ hy vọng được thế giới công nhận.
Thày biết là con sẽ chấn động nếu con nhận ra điều này với tâm ý thức của con. Thày cũng biết rằng nếu con không nhận ra điều này, con không thể tiến bước trong việc nâng cao tâm thức. Con không thể vượt qua chướng ngại lớn nhất trên đường tâm linh. Một lần nữa, điều này rất vi tế và thoạt trông có vẻ là mâu thuẫn.
Thày vừa nói là mục đích cuộc đời, mục đích của việc đầu thai, là để thí nghiệm với khả năng sáng tạo. Con tạo ra một khuôn đúc trong tâm, con hướng năng lượng sáng tạo và ánh sáng xuyên qua đó và con đợi xem tấm gương vũ trụ gửi trả về điều gì. Dựa trên những gì được trả lại, con điều chỉnh khuôn đúc trong tâm và lại hướng năng lượng xuyên qua nó. Con tiếp tục làm như vậy và tiếp tục sửa sang khuôn đúc cho tới khi con nhận được đúng những gì con muốn từ vũ trụ – ít ra là con nghĩ như vậy.
Con yêu dấu, con thấy chăng là mọi chuyện đều có giai đoạn. Có một điểm con làm những điều thày vừa mô tả là điều hoàn toàn chuẩn, hoàn toàn đúng, hoàn toàn xây dựng. Trong giai đoạn đó, điều tự nhiên và không thể tránh là con có ý tưởng rất vi tế là con phải trở nên càng ngày càng giỏi trong việc tạo ra khuôn đúc. Con nghĩ con phải gày dựng càng ngày càng nhiều động lượng trong việc hướng ánh sáng xuyên qua các khuôn đúc, hầu đạt được điều ngự và có thể biểu hiện bất cứ hoàn cảnh vật chất nào mà con mong muốn. Con có ý tưởng này là điều tự nhiên, nhưng như thày có nói ở trên, chỉ có sa nhân mới gày dựng được đủ động lượng để ép buộc vũ trụ vật chất tuân theo viễn kiến của chúng (tuy họ cũng chỉ thành công tạm thời).
Con là một người tâm linh; con không đi con đường tả đạo của sa nhân và đoàn chưởng giáo giả. Con đang đi con đường của quả vị Ki-tô, con đường của chân sư thăng thiên. Mục đích của con đường này là đưa con tới điểm con nhận ra là ước muốn kiểm soát vũ trụ vật chất không phải là mục tiêu thực của con.
Như các thày có giảng, mục đích của việc đầu thai vào cõi vật chất là con có hai giai đoạn. Giai đoạn đầu là giai đoạn trầm mình, trong đó con hoàn toàn trầm mình vào đời sống của hành tinh nơi con đầu thai. Con trầm mình trong cuộc sống; con tìm cách hiểu cuộc sống, hiểu cuộc sống vận hành ra sao. Con tìm cách mở rộng sự nhận biết của mình, và con cũng tìm cách mở rộng khả năng biểu hiện hoàn cảnh bên ngoài. Sau đó, con bắt đầu giai đoạn tỉnh giác, và những ai theo học khóa học này đã từ lâu bắt đầu giai đoạn tỉnh giác.
Mục đích của giai đoạn tỉnh giác không phải là đạt được khả năng làm chủ hoàn toàn việc biểu hiện vật chất để con có thể biểu hiện bất cứ hoàn cảnh vật chất nào mà con mong muốn. Mục đích của giai đoạn tỉnh giác là con nhận ra con là một sinh thể tâm linh chứ không phải một sinh thể vật chất. Do đó, như thày có nói trong bài giảng trước, mục tiêu của con không liên hệ đến vật chất. Mục đích thật sự trong Sứ vụ Thiêng liêng của con không phải là biểu hiện một số hoàn cảnh vật chất trong kiếp sống này. Mục đích thật sự của con là chứng minh con đường tới quả vị Ki-tô, nơi đó con trở nên độc lập với hoàn cảnh vật chất.
8.10. Một thách đố lớn trên con đường tâm linh
Con có thấy chăng là con có thể đi con đường tâm linh trong nhiều năm nhưng vẫn còn trong tiềm thức khuôn đúc cho rằng nếu con đạt được trạng thái tâm thức tâm linh cao nhất (bất kể con định nghĩa trạng thái này là gì), con sẽ có thể hoàn toàn kiểm soát vật chất và biểu hiện bất cứ hoàn cảnh vật chất nào con mong muốn. Con yêu dấu, có nhiều học viên đã bị quyến rũ hay ta có thể nói là bị ám ảnh bởi quan niệm biến hóa thần bí (alchemy) hay biểu hiện. Họ đã bỏ ra nhiều công sức để tới điểm có thể biểu hiện, tỷ dụ, vàng hay ngọc thạch anh, hay bất cứ vật gì họ muốn. Có người đã tìm cách bẻ cong thìa sắt hay biểu diễn những kỳ công tương tự. Tất cả những việc này chỉ củng cố khuôn đúc tiềm thức. Khuôn đúc này càng mạnh thì nó lại càng thu hút sự chú ý của cái Ta Biết. Sự thu hút này càng mạnh thì cái Ta Biết lại càng bị ngăn chặn không bước ra ngoài bốn thể phàm và mở cửa hoàn toàn đón nhận viễn kiến của Sứ vụ Thiêng liêng.
Con yêu dấu, con có bắt đầu thấy thày muốn dẫn con tới đâu chăng? Thày muốn dẫn con tới điểm nhận ra là chìa khóa của viễn kiến không phải là tập trung mà là cởi mở. Dĩ nhiên là câu nói này cần được giảng rõ. Con sống trong một thế giới có một trạng thái tâm thức đại chúng rất hỗn độn, có nghĩa là bốn thể phàm của hành tinh trái đất (trong đó bốn thể phàm của con hiện hữu) rất hỗn độn. Quả đúng là nếu con mở tâm đón nhận tất cả những ý tưởng và viễn kiến đang hiện hành thì sự chú tâm của con sẽ bị kéo về mọi hướng và con sẽ không hoàn thành được điều gì. Do đó, con có thể nói một cách đúng đắn là muốn hoàn thành một việc nào đó, con cần chú tâm, con cần tập trung. Con cần ngăn chặn tất cả những điều tới từ cõi vật chất. Có học viên đã nói với thày: “Nhưng thày Hilarion, làm sao con đã tiến triển tới mức này của con đường tâm linh nếu con không chú tâm vào nó?” Điều này hoàn toàn đúng. Con cần phải chú tâm vào nó, nhưng bất cứ điều gì trên trái đất cũng cần quân bằng.
Khi con làm điều gì thái quá, con tạo một bất quân bằng và sẽ có lúc sự bất quân bằng đó sẽ gây trở ngại trên con đường tu của con. Đây là điều thày muốn nói con. Con đã tới điểm thày không nói con mở tâm đón nhận những viễn kiến khác đang hiện hành trong bốn thể phàm của vũ trụ vật chất chung quanh trái đất. Thày muốn con mở tâm ra đón nhận Hiện diện TA LÀ của con và viễn kiến trong Sứ vụ Thiêng liêng của con.
Để làm việc này, con cần nhìn vào khuôn đúc tiềm thức mà con đã tạo ra, khuôn đúc đã thúc đẩy con, đã kéo con đi trên con đường tâm linh cho tới điểm này. Con cần nhận ra những giới hạn của nó. Con cần bắt đầu nhìn nhận một cách ý thức những giới hạn đó, và sau đó con phải tới điểm quy hàng, như Mẹ Mary mô tả. Con nhận ra là những gì con đã làm đã dẫn con tới điểm này, nhưng chúng không thể dẫn con đi xa hơn nữa. Do đó, con đã tới điểm cởi mở và con nói: “Bước kế tiếp của con là gì? Điều gì trước kia con chưa làm mà bây giờ con cần làm? Điều gì trước kia con chưa thấy mà bây giờ con cần thấy?” Con càng cởi mở thì viễn kiến con nhận được sẽ càng sáng tỏ hơn.
8.11. Thẩm định phương pháp tu của con
Con yêu dấu, có học viên gặp rất nhiều khó khăn mới để hiểu điều này. Có khi thày phải nói họ ngưng phương pháp tu mà họ đã theo đuổi cho tới nay. Thày không nói là điều này nhất định áp dụng cho con. Thày biết là có học viên đã thực tập cầu thỉnh ánh sáng tâm linh từ mấy chục năm nay. Điều thày muốn con làm là xem xét phương pháp tâm linh con đang thực tập và tự hỏi: “Nếu con ngừng nó ngay bây giờ, con sẽ phản ứng ra sao?”
Ý tưởng nào, cảm xúc nào dâng lên trong con khi con suy ngẫm việc ngưng phương pháp tu tập, tạm nghỉ một thời gian? Con có cảm thấy sợ hãi, con có cảm thấy hốt hoảng? Phải chăng có đủ loại tư tưởng nổi lên, biện minh là con không nên làm thế, vì sao con cần tiếp tục điều con đang làm? Ý tưởng càng mãnh liệt, phản ứng càng mãnh liệt, thì dính mắc của con vào phương pháp tu đó càng nặng. Dính mắc càng nặng, con càng bị ngăn chặn không thấy được viễn kiến mới. Con yêu dấu, không thể có cách nào khác hơn.
Con thấy chăng, sẽ có một điểm trên con đường tu khi con phải nhận ra một sự kiện giản dị. Thày gọi nó là giản dị, nhưng dĩ nhiên, rất khó để hiểu nó thấu đáo, và con cần hiểu thấu nó qua nhiều giai đoạn. Điều này được biểu trưng qua câu nói của Giê-su: “Tự ta, ta không làm được điều gì cả.” Thày cũng nhận xét thêm: “Cha ta ở trong ta là người làm việc”. Sẽ có một điểm trên con đường tâm linh nơi con không thể đi xa hơn với tâm vỏ ngoài.
Khi con bắt đầu con đường tâm linh, trong giai đoạn đầu con cần nâng mình lên khỏi từ lực hút (magnetic force)của tâm thức đại chúng, tâm thức tập thể. Điều này cần chú tâm, quyết tâm. Nó đòi hỏi điều mà con đã làm cho tới nay, tức là tập trung vào việc thực hành một phương pháp mà không nhìn trái nhìn phải. Con không suy ngẫm xem con có cần thực hành phương pháp đó hay không vì con đã quyết định làm vậy. Con cần tiếp tục làm để gây dựng động lượng. Nhưng sẽ tới một điểm con đã nâng mình ra khỏi từ lực hút của tâm thức tập thể, và lúc đó con không cần làm như trước nữa. Con cần làm một cái gì khác hơn ở tầng cao hơn. Nếu tâm vỏ ngoài của con không sẵn sàng chấp nhận điều này, sự tiến triển của con sẽ bị ngăn trở. Có nhiều đệ tử chân sư thăng thiên đã đọc chú từ quá lâu đến độ tiến bộ tâm linh của họ bị ngăn trở. Không có nghĩa là họ cần ngưng hoàn toàn, nhưng họ cần thay đổi cách họ thực tập. Họ không thể nhận viễn kiến đó nếu họ không chịu xem xét có nên từ bỏ phương pháp cũ hay không. Con yêu dấu, con có thấy chăng là trong giai đoạn con nâng mình ra khỏi sức hút của tâm thức tập thể, có đủ loại tà lực (và lực của những người khác và của chính tâm thức tập thể) lôi kéo con để con bỏ phương pháp tu, để con bỏ ý tưởng có thể nâng mình lên trên tâm thức tập thể. Họ nói con phải giống như mọi người khác.
Sau đó, sẽ tới một điểm, là nơi con đã tới bây giờ, con cần buông bỏ phương pháp tu của con, nghĩa là buông bỏ để tiến lên cao hơn về phía Hiện diện TA LÀ của con. Con cần sẵn sàng nói với Hiện diện TA LÀ của con: “Con buông bỏ sự chú tâm bằng tâm vỏ ngoài vào điều con nghĩ con phải làm, con sẵn sàng hoàn toàn cởi mở và lắng nghe TA LÀ. Xin TA LÀ chỉ cho con thấy con cần làm gì để lên cao hơn trên con đường tu.” Đây là buông bỏ để lên cao hơn, và con yêu dấu, con đường tới quả vị Ki-tô sẽ đòi hỏi con làm điều này nhiều lần. Buông bỏ viễn kiến con có ngay bây giờ để nhận được một viễn kiến cao hơn.
8.12. Nguyên lý buông bỏ để hướng về trên
Mỗi bước con tiến tới, con đã buông bỏ một cái gì. Điều thày muốn con làm lúc này là ghi khắc trong tâm ý thức nguyên lý buông bỏ để hướng lên cao, buông bỏ điều con thấy với tâm vỏ ngoài, với tâm ý thức, điều con đang chú tâm vào. Con cần buông bỏ những khuôn đúc trong tiềm thức. Ta có thể nói là xin được viễn kiến cao có hai khía cạnh. Con cần xin Hiện diện TA LÀ hay một chân sư thăng thiên (mà con cảm thấy con đang làm việc với) chỉ cho con thấy khuôn đúc trong tiềm thức mà con đang cần giải quyết ngay bây giờ vì nó đang ngăn chặn không cho con tiến bước kế tiếp trên con đường tu. Con đang tập trung năng lượng vào phàm linh nào, tự ngã nào, khuôn đúc nào?
Con cần sẵn sàng nhìn nó và thấy những giới hạn của nó. Sau đó, con cần hỏi khuôn đúc cao hơn là gì, viễn kiến cao hơn là gì? Lúc đó con có thể có hành động Alpha và Omega. Con cần gì để làm được việc này? Con cần tình thương. Thày có nói là có cách gian nan và cách của tình thương. Thày không muốn con tiếp tục đi trên con đường tâm linh bằng cách gian nan qua nhiều lần tỉnh giác chấn động.
Con có thể đi từ tầng tâm thức 48 đến tầng tâm thức 96, và ở mỗi tầng con trải nghiệm một kinh nghiệm chấn động như vậy. Cách đi này khả thi, và có người đã làm như vậy, nhưng đi cách nhẹ nhàng có phải hay hơn chăng? Muốn vậy, con cần trau dồi ý muốn luôn luôn (không cần phải ở mọi lúc nhưng đều đặn mỗi khi con cảm thấy cần thiết) đứng lùi lại và xin có viễn kiến: “Giới hạn là gì, viễn kiến cao hơn là gì?”
Để làm điều này, con cần biết một cách ý thức động lực thật sự thúc đẩy con đi trên con đường tâm linh. Thày có nói là con có một động lực đã thúc đẩy con cho tới lúc này. Khi con thiết lập Sứ vụ Thiêng liêng của con cho kiếp sống này, con có một động lực cao hơn và con cần phải trụ trong đó nếu con sẵn sàng làm điều mà thày đã giảng: mở tâm ra đón nhận nó. Thày dĩ nhiên sẽ giúp con, Hiện diện TA LÀ của con sẽ giúp con, các chân sư khác sẽ giúp con – con chỉ cần hỏi.
Khi con đọc bài thỉnh đi đôi với bài giảng này, khi con đọc xong, con hãy ngừng giây lát, trụ vào tim càng vững càng tốt, và hỏi. Đầu tiên, con hãy xin cho con thấy động lực thật khiến con đi trên con đường tu, con thật sự ước mong hoàn tất điều gì trong kiếp sống này. Sau đó, xin cho con thấy giới hạn mà con cần giải quyết ngay lúc này, khuôn đúc trong tiềm thức mà con cần giải quyết ngay lúc này. Sau đó, xin cho con thấy viễn kiến cao hơn sẽ nâng con lên quá giới hạn đó để con có thể giản dị buông bỏ nó mà không cảm thấy phải ép buộc mình, hay phải tiêu trừ nó, hay phải lên án mình.
8.13. Con sẽ có một viễn kiến giới hạn
Con yếu dấu, con có thấy chăng là thày Serapis Bey đã có nỗ lực tuyệt vời giúp con thấy được những gì con cần thấy và chỉ việc tiếp tục tiến bước đi. Thày biết tiến trình này có nhiều giai đoạn, và đó là lý do thày cũng giúp con tới điểm nhận ra là việc có một viễn kiến giới hạn không đáng hổ thẹn.
Thày là chân sư của viễn kiến. Mục tiêu của thày là cho con một viễn kiến cao hơn viễn kiến con hiện có. Nếu con đã có viễn kiến cao nhất, thì thày đâu còn việc gì để làm? Thày biết con có viễn kiến giới hạn khi con tới khóa nhập thất của thày, vì nếu không con đã không tới. Tình thương thúc đẩy thày giúp con đạt được một viễn kiến cao hơn. Thày không chú tâm vào sự kiện con có một viễn kiến giới hạn. Thày không tìm cách chỉ viễn kiến đó ra, phân tích nó và mổ xẻ với dao giải phẫu. Thày tìm cách giúp con thấu hiểu viễn kiến cao hơn và sau đó buông bỏ, một cách không cố gắng và với đầy tình thương, viễn kiến giới hạn và đón nhận viễn kiến cao hơn.
Thày chú tâm vào viễn kiến cao hơn chứ không chú tâm vào viễn kiến thấp. Tuy nhiên có trường hợp con cần thấy một số khía cạnh của viễn kiến thấp, thấy vì sao nó giới hạn mình trước khi con có thể buông bỏ nó. Không có gì phải hổ thẹn. Thày không chỉ trích con đâu. Thày chỉ luôn luôn chú tâm vào viễn kiến cao hơn. Khi con chú tâm vào viễn kiến cao hơn, tại sao con lại quan tâm về viễn kiến thấp, về việc mình có viễn kiến thấp? Chính việc con thấy mình có viễn kiến thấp đã là nền móng để chấp nhận viễn kiến cao hơn. Thấy mình có một viễn kiến giới hạn là dụng cụ để vượt qua nó và tiến lên tiếp. Vì sao cần kháng cự điều này? Vì sao cần chỉ trích mình? Vì sao cảm thấy không vui?
Con yêu dấu, tình thương không phải là cái màu hồng mà người ta gán lên nó. Con có thể nói là một khía cạnh của tình thương là thấy một giới hạn và thương mình thoát ra khỏi nó. Điều lý tưởng là con nhận ra điều này một cách có ý thức ở tầng thứ ba của khóa nhập thất của thày. Sau đó, con trụ vững chắc vào viễn kiến dựa trên tình thương của Sứ vụ Thiêng liêng của con. Có thể là con chưa thấy điều này một cách rõ ràng lúc này, nhưng con sẽ thấy là để đi trên con đường riêng tới quả vị Ki-tô (mà con có tiềm năng hoàn thành trong kiếp sống này), con cần đi rất xa quá viễn kiến của con đường tâm linh mà con đang hiện có.
Con cần phải vươn lên rất cao hơn những gì con đã làm cho tới nay, và con sẵn sàng làm điều này. Con đang háo hức chờ mong bước lên những bậc thang cao hơn đó. Thày đang háo hức chờ mong dẫn con bước lên những bậc thang cao hơn đó, và do đó thày bây giờ niêm con trong tình thương, trong viễn kiến đầy tình thương, mà thày LÀ. Hilarion TA LÀ.