Sự thật về thiên đàng và địa ngục

Hỏi: Thế nào là sự thật về thiên đàng và địa ngục?


Trả lời của chân sư thăng thiên Giê-su qua trung gian Kim Michaels. Đăng ngày 14/11/2012.

Trên trang mạng này, con sẽ tìm thấy nhiều lời dạy là tất cả mọi thứ đều được tạo ra bằng năng lượng và năng lượng là rung động. Năng lượng có nhiều mức độ rung động khác nhau, và có thể nói có ba mức độ chính. Mức độ mà mọi người đều nhận thức được qua giác quan là cái mà chúng ta gọi là thế giới vật chất. Cõi này được tạo bằng năng lượng rung động trong một dải tần số nhất định như được giải thích ở những nơi khác.   

Vượt trên cõi vật chất là cõi tâm linh, làm bằng năng lượng rung động ở những tần số cao hơn cõi vật chất. Trong cõi tâm linh cũng có nhiều tầng cấp, đi lên mãi cho tới rung động tối hậu là tầng cấp của Đấng Sáng tạo.

Con cần hiểu rằng mô hình “đường thẳng” cố hữu dựa trên giác quan con người không còn đáp ứng được một thế giới nơi tất cả mọi thứ đều được tạo bằng năng lượng. Thiên đàng không nằm ở một nơi nào đó trên trời, mà thiên đàng được tạo bằng những rung động hiện hữu ngay trong cùng khoảng không gian với những rung động của cõi vật chất.

Căn phòng mà con đang ngồi có rất nhiều làn sóng vô tuyến với tần số khác nhau xâm nhập vào, nhưng vì sóng có nhiều tần số khác nhau, cho nên chúng có thể cùng hiện hữu trong một khoảng không gian mà không triệt tiêu lẫn nhau. Cũng vậy, năng lượng của hai cõi tâm linh và vật chất có thể tồn tại trong cùng một không gian. Đó là tại sao có những nơi trên trái đất mà nhiều người cảm thấy độ rung cao hơn những nơi khác. Và thật vậy, có những khu vực nơi rung động được nâng lên cao đến độ gần như không còn khoảng cách nào giữa hai thế giới vật chất với tâm linh. Có thể nói là cả hai thế giới đã trùng lấp lên nhau – một loại thiên đàng hạ giới. Và cũng có thể nói người ở đó như là ở thiên đàng vậy – họ chỉ đơn giản không biết mà thôi vì tâm thức họ đã điều chỉnh theo các tần số thấp của cõi vật chất.  

Cũng thế, địa ngục chỉ đơn giản là một cõi được tạo bằng những năng lượng thấp hơn cõi vật chất. Tương tự như cõi tâm linh, con có thể tìm thấy những nơi trên địa cầu với độ rung thấp hơn trung bình thật là đáng kể. Đây là những nơi mà cõi vật chất trùng lấp với cõi thấp hơn, và quả thật trên địa cầu có những nơi là địa ngục trần gian.

Trong thực tế, cái mà các khoa học gia thời nay gọi là năng lượng thật sự là tâm thức. Phúc âm của John ghi rằng ở ban đầu có Ngôi Lời và tất cả được tạo ra từ Lời hay Logos. Lời tức là tâm thức Ki-tô toàn vũ, là tâm Ki-tô toàn vũ. Tâm thức này là nhân tố sáng tạo đầu tiên, cho nên có thể gọi đó là đứa Con đầu lòng của Thượng đế hay đứa Con Một của Cha. Hiển nhiên những từ này chỉ là những biểu tượng mà ta đã sử dụng, bởi vì 2000 năm trước đây, con người chưa có hiểu biết về năng lượng. Thuở đó ta đã không thể giải thích cho họ như ta đang giải thích cho con.

Tâm thức Ki-tô toàn vũ là chất liệu cơ bản mà từ đó mọi thứ khác đều được sinh tạo. Do đó tâm thức Ki-tô hiện thân trong tất cả mọi thứ, và đó là lý do mỗi con người đều có tiềm năng bước đi theo ta và trở thành một đấng Ki-tô.

Nói ngắn gọn, thiên đàng là một trạng thái tâm thức, địa cầu là một trạng thái tâm thức và địa ngục cũng là một trạng thái tâm thức. Sự khác biệt nằm ở chỗ cõi tâm linh là do Thượng đế sáng tạo, và mọi điều ở cõi tâm linh đều hoàn toàn phù hợp với các quy luật và viễn quan nguyên thủy của Thượng đế.

Địa cầu cũng do Thượng đế sáng tạo. Tuy nhiên, vì cư dân trên địa cầu được ban cho quyền tự quyết, họ đã đi xuống một trạng thái tâm thức thấp hơn và quên mất nguồn cội tâm linh của mình. Vì thế mà không phải tất cả mọi thứ trên địa cầu đều phù hợp với các quy luật và viễn quan của Thượng đế. Loài người đã đồng sáng tạo một trạng thái tạm thời thấp hơn trạng thái nguyên thủy mà các Elohim đã tạo dựng.

Sự khác biệt chủ yếu giữa địa cầu và địa ngục là sự kiện địa ngục không bao giờ do Thượng đế sáng tạo. Ta hiểu là điều này trái ngược với niềm tin của hầu hết các tín hữu tôn giáo, nhưng đó là vì các tín hữu này còn giữ chặt một hình ảnh về địa ngục được đưa ra vào một thời kỳ sơ khai hơn. Như ta giải thích ở trên, trước khi con người có sự hiểu biết về năng lượng thì không có cách nào giản dị để giải thích địa ngục chính xác.

Địa ngục là một trạng thái tâm thức được tạo ra bởi một nhóm sinh thể phi vật chất đã nghịch lại viễn quan của Thượng đế, mục đích của Thượng đế và quy luật của Thượng đế. Trong niềm tự kiêu và đối nghịch, họ đã tìm cách tạo dựng một nơi chỗ mà Thượng đế có vẻ như không hiện hữu. Con thấy không, Thượng đế đã ban quyền tự quyết cho một số sinh thể. Dù họ làm bất cứ gì thì họ cũng sử dụng năng lượng của Thượng đế, có nghĩa là họ biến đổi tần số rung động của năng lượng đó. Trong viễn quan nguyên thủy của Thượng đế, các cư dân của cõi vật chất sẽ không bao giờ tha hóa năng lượng xuống thấp hơn một độ rung nào đó. Nếu viễn quan của ngài được tuẩn thủ thì cả hành tinh này đã bước lên một vòng xoáy ốc hướng thượng nơi không có gì bị hủy diệt hay tan rã.

Nhưng khi các sinh thể phi vật chất kia bắt đầu thay đổi năng lượng, làm cho nó bị hạ xuống dưới một mức then chốt, thì họ cũng khởi sự một xoắn ốc, một cơn lốc xoáy tiêu cực. Ở một thời điểm trong tiến trình này, có những người đã bị họ lừa gạt nhập vào tâm thức thấp kém đó, khiến cho những người này cũng hạ thấp năng lượng. Cho nên mỗi lần con người tham gia vào năng lượng bất toàn thì cơn lốc xoáy năng lượng của địa ngục sẽ được tăng cường mạnh mẽ hơn.

Địa ngục có nhiều mức độ rung động, và có những mức độ mới luôn luôn được chế tạo ra bởi những sinh thể không ngừng nổi loạn chống lại Thượng đế, và họ cố gắng tạo thêm những rung động thấp hơn. Sự thể này có thể tiếp diễn rất lâu và độ rung thì có thể kéo xuống mức rất thấp. Tuy nhiên, xuống thấp cũng có hạn vì đến một mức thì năng lượng sẽ tự hủy diệt.    

Có thể nói, “ngọn lửa” mà người ta hay kết hợp với địa ngục là biểu tượng cho những năng lượng vô cùng thấp kém, dày đặc này. Nếu con nén ép vật chất thật chặt thì nó sẽ nóng lên và tới lúc con sẽ có một phản ứng hạt nhân. Tương tự như vậy, khi con không ngừng hạ thấp rung động của năng lượng Thượng đế, cuối cùng con sẽ khiến cho nó bùng nổ, các năng lượng tha hóa bị “thiêu hủy” và được giải thoát khỏi tất cả những hình tư tưởng đã giữ chặt nó ở độ rung đó. Khi điều này xảy ra, năng lượng được nâng lên một độ rung cao hơn và được “tái chế”.  

Kỳ thực, những sinh thể đã tạo ra địa ngục sống trong giả dối, ho sống trong ảo ảnh. Như ta vừa nói, tâm thức Ki-tô toàn vũ ở trong mọi thứ. Con không thể sáng tạo bất cứ gì mà không sử dụng tâm thức Ki-tô toàn vũ. Các tà lực đã có thể tạo ra một tầm mức hoàn toàn làm bằng năng lượng thấp kém đến độ Thượng đế không bao giờ có thể tạo ra. Nghĩa là từ một khiá cạnh nào đó, có thể nói là họ đã thành công tạo ra một thế giới nơi Ánh sáng và sự thật của Thượng đế không có mặt. Tuy nhiên sự vắng mặt này của Ánh sáng Thượng đế chỉ là một ảo tưởng nhất thời, nó sẽ chỉ tiếp tục hiện hữu khi nào con người còn làm tha hóa Ánh sáng của Thượng đế và dùng ánh sáng này để nuôi sống các tà lực không có khả năng nhận lãnh ánh sáng.

Tóm lại, có thể nói là thiên đàng là do Thượng đế sáng tạo và tuân theo hoạch định ban đầu của Thượng đế. Địa cầu cũng là do Thượng đế sáng tạo nhưng hiện không còn đáp ứng hoạch định thiêng liêng. Tuy vậy, địa cầu có tiềm năng trở lại trong quy luật Thượng đế và nhờ thế được nâng lên trở lại vào thuần khiết nguyên thủy. Khi đó, thiên đàng, tức là tâm thức thiên đàng, sẽ được đem trở lại trái đất.

Còn địa ngục thì không bao giờ được Thượng đế tạo ra. Địa ngục không có tiềm năng trở về với quy luật và sự thật của Thượng đế. Năng lượng có thể được tẩy uế để trở về độ rung nguyên thủy, tuy nhiên khi điều này xảy ra thì địa ngục sẽ đương nhiên biến mất và không còn nữa.

Trong khi thiên đàng và trái đất là có thực, địa ngục chỉ là điều bịa đặt của một trí tưởng tượng méo mó. Nhưng vậy tại sao khái niệm địa ngục lại trở thành một sức mạnh hàng đầu trong tôn giáo? Đúng vậy, như ta vừa nói, địa ngục có sự hiện hữu và một thực tế tạm thời. Nếu một người chọn hòa nhập tâm thức mình vào tâm thức của địa ngục thì khi rời xác thân vật lý, dòng sống của người đó sẽ bị từ trường của địa ngục cuốn hút, và do đó việc rơi xuống địa ngục là một khả năng có thực.   

Tuy nhiên, sẽ vô cùng hữu ích nếu mọi người hiểu được và chấp nhận được là các dòng sống không hề bị đày xuống địa ngục do sự trừng phạt của Thượng đế. Chính mỗi dòng sống mới tự đày mình xuống địa ngục khi mình hạ thấp tâm thức của mình. Chính trạng thái tâm thức của con mới quyết định con sẽ bị từ hoá bởi rung động của địa ngục hay của cõi tâm linh.    

Những câu chuyện về địa ngục mà con có thể tìm thấy trong hầu hết các tôn giáo đều có một thực tế nào đó, cho dù chỉ tạm thời. Nhưng ta là người đầu tiên phải nhìn nhận là hầu hết các tôn giáo đều đã hiểu lầm và dùng lầm khái niệm địa ngục để gây ra nỗi sợ hãi nơi các tín đồ của mình, hầu khiến họ đi theo những quy luật và giáo điều vỏ ngoài mà không đặt vấn đề thẩm quyền của giáo hội.

Hiển nhiên, đây là một sự lạm dụng trách nhiệm mà các chức sắc đó đã phạm vào, thậm chí còn có một số lãnh đạo tôn giáo đã lạm dụng quyền hành của mình tới độ chính họ bị sa vào cái địa ngục mà họ đã quá khôn khéo sử dụng để khuất phục tín đồ của họ qua sự doạ nạt, áp chế và kiểm soát.