Hỏi: Điều gì đã xảy ra cho Giu-đa?
Trả lời của chân sư thăng thiên Giê-su qua trung gian Kim Michaels. Đăng ngày 16/11/2012.
Như đa số những ai đã tự vận, Giu-đa đã tái đầu thai nhanh chóng. Tuy nhiên, Giu-đa là một dòng sống già dặn, và đó là vì sao ông đã được chọn làm một tông đồ của ta và ông đã nhận lời gọi. Thế rồi dòng sống của ông đã thăng thiên kể từ đó.
Giu-đa hiện không phải là một thành viên của chân sư thăng thiên – theo nghĩa một sinh thể đã thăng thiên đang làm việc với các dòng sống trên địa cầu – nhưng thày đã chuyển sang những tầng khác nơi cõi tâm linh. Lý do là vì có quá nhiều sự lên án đổ lên thày từ các tín hữu đạo Cơ đốc cho nên Giu-đa sẽ không thể hiệu năng nếu thày quyết định phụng sự các dòng sống trên trái đất. Do đó thày có thể dùng khả năng của mình hữu hiệu hơn bằng cách làm việc với dòng sống nơi các hệ thống thế giới khác.
Trên thực tế, ta rất mong muốn nhìn thấy các tín đồ Cơ đốc tha thứ cho Giu-đa và hoàn toàn buông xả mọi cảm xúc tiêu cực đối với ông. Người đạo Cơ đốc sẽ được lợi lạc rất nhiều nếu họ tha thứ cho hành vi của ông và chỉ đơn giản bỏ qua tất cả. Cách nhìn đúng đắn về Giu-đa là nhìn ông trong mối liên hệ với người mù bẩm sinh trong câu chuyện Phúc âm. Con có nhớ là sau khi ta chữa lành cho anh mù ấy, các tông đồ có hỏi ta liệu nguyên nhân sự mù lòa là do chính anh đã làm tội hay do cha mẹ của anh đã làm tội. Thì ta đã trả lời: “Chẳng phải anh ấy, cũng chẳng phải cha mẹ anh ấy đã làm tội, mà do sự vận hành của Thượng đế được biểu lộ ở trong anh.” (John 9:3)
Câu nói đó cho thấy anh mù ấy là một dòng sống già dặn đã chọn khoác vào tật bẩm sinh kia để chu toàn một vai trò trong sứ vụ của ta. Cũng vậy, Giu-đa là một dòng sống già dặn đã chọn đảm nhận một vai trò đặc thù trong sứ vụ của ta.
Giu-đa là một người có nhiều mối quan hệ với giới lãnh đạo Do Thái thời đó, và kết quả tốt nhất có thể xảy đến là ông thành công thuyết phục được một số lãnh đạo này công nhận ta như một vị tiên tri chân chính có khả năng đóng góp đổi mới tôn giáo Do Thái. Mong mỏi này không thành hình vì các lãnh đạo Do Thái đã không sẵn lòng muốn thấy tôn giáo của họ đổi mới. Họ lo sợ sẽ mất quyền lực cùng quyền kiểm soát của họ – một nỗi sợ không phải là không có cơ sở.
Khi Giu-đa thấy rõ là ông không thể thuyết phục giới quyền chức rằng ta là một vị tiên tri chân thực, thì điều hay nhất là ông nên buông hẳn chuyện đó đi. Nhưng không may, ông trở nên dính mắc với ý muốn giúp ta hoàn thành sứ vụ của ta. Ông tin rằng nếu ông có thể thúc ép một cuộc chạm trán giữa chính ta và giới quyền chức, thì ta sẽ sử dụng những quyền năng tâm linh mà ông đã thấy ta sử dụng mấy lần. Giu-đa tin rằng nếu giới quyền chức được chứng kiến tận mắt các quyền năng này thì họ sẽ cảm hoá và chấp nhận ta như một tiên tri. Điều không may là ông không hiểu mục đích sâu xa của sứ vụ của ta, và các tông đồ còn lại của ta cũng vậy. Về điểm này, phải nói là chính ta cũng không hiểu một cách ý thức tât cả mọi hệ quả của sứ vụ của ta cho đến khi phục sinh.
Cho nên thực sự Giu-đa đã hy vọng rằng điều mà các tín đồ Cơ đốc thời nay coi là một sự phản bội, chính thực là một hành động sẽ cuối cùng đem lại sự vinh quang cho ta. Tuy nhiên, ông cứ tưởng là vinh quang tối hậu của ta là sẽ trở thành vua của người Do Thái – một viễn quan phát xuất từ tâm nhị nguyên. Hành động của Giu-đa quả thực đã dẫn đến vinh quang tối hậu cho ta nhưng là sự vinh quanh tâm linh, qua đó dòng sống của ta đã chiến thắng phàm ngã và nhờ vậy chứng tỏ được con đường dẫn đến quả vị Ki-tô. Và trong cùng tiến trình này, giới quyền chức Do Thái từng kết án ta tử hình, cũng đã đem lại bản án cho chính họ.
Các tín đồ đạo Cơ đốc cũng nên xem xét việc ta bị nộp cho nhà cầm quyền rồi bị xử án là một điều cần thiết cho sứ vụ của ta được hoàn thành. Nếu Giu-đa không hành xử như ông đã hành sử thì câu chuyện đã có thể khác, và nếu ta không muốn nó xảy ra thì ta đã có thể dễ dàng trốn thoát khỏi thành Jerusalem, hay ta đã có thể thỉnh gọi 12 đạo thiên sứ đến giải cứu (Matthew 26:53). Cho nên đây là thêm một lý do để tha thứ cho Giu-đa và xem ông như một người đóng một vai trong một vở tuồng.
Có hai bài học quan trọng mà mọi người có thể rút tỉa từ cuộc đời của Giu-đa. Một là sự quan trọng của lòng tha thứ. Việc Giu-đa tự vận là một sự kiện đáng tiếc đã không đẩy nhanh sự phát triển tâm linh của ông. Lẽ ra ông đã nên thực sự tha thứ cho chính mình và cống hiến phần đời còn lại để tập trung vào đường tu tâm linh mà ta đã chứng tỏ. Nếu ông làm vậy thì ông đã được hoàn toàn tha thứ, và ông cũng đã quân bình được mọi năng lượng tha hóa, hay nghiệp, mà ông đã gây ra do hành vi của ông. Ý ta muốn nói là tha thứ luôn luôn là một điều chúng ta có khả năng làm được, và tự vận không bao giờ là cách phản ứng hay nhất trong một tình huống khó khăn.
Bài học quan trọng khác là cuộc sống trên hành tinh này có thể được xem như một màn trình diễn trên sân khấu. Mỗi con người là một diễn viên đóng một vai nhất định trong vở tuồng cuộc sống. Khi con đi xem kịch ở nhà hát, con dư biết khi một người bước lên sân khấu trong trang phục của Hamlet là con không đang nhìn Hamlet thực. Con đang nhìn thấy một người có cuộc sống hoàn toàn độc lập với vai trò mà họ đang đóng trên sân khấu. Người đó chỉ đơn giản khoác vào một bộ quần áo và đang đóng một vai tuồng. Khi tuồng kết thúc, diễn viên sẽ cởi áo ra và trở lại cuộc sống bình thường.
Điều này cũng tương tự như điều xảy ra khi một dòng sống đầu thai trên trái đất. Dòng sống là con người thực của con. Thân xác mà con khoác vào cùng cuộc đời mà con sống có thể ví như vai tuồng trong màn trình diễn có tên là “Cuốc sống trên địa cầu.” Một khi vai tuồng trong vở kich đời sống chấm dứt, con sẽ cởi bộ trang phục đó ra và trở về nhà của con nơi cõi tâm linh.
Ý tưởng vừa rồi quan trọng ở chỗ con không bao giờ nên cho phép mình dính mắc vào vai tuồng mình đang diễn, hay quá say mê trơng vai tuồng đến độ con đánh mất bản sắc đích thực của con như một sinh thể tâm linh. Nếu một diễn viên quá say mê với vai diễn để tưởng rằng mình thực là Hamlet rồi từ chối cởi trang phục sau buổi trình diễn, thì hiển nhiên con sẽ bảo là người đó có chuyện gì không ổn, và người đó phải kiểm tra lại thực tế của mình ở đâu. Cũng vậy, những ai sống trên địa cầu mà lại đồng hóa với thân xác vật lý và cuộc đời thay vì giữ lấy bản sắc mình là một sinh thể tâm linh, cũng cần kiểm tra lại thực tại của mình và nhìn xa hơn cái trang phục (cơ thể) mà mình đang mặc cùng những vai tuồng mà mình được giao phó trong vở kịch cuộc đời.
Và điều này cũng áp dụng cho Giu-đa. Khi vai trò của ông không diễn ra như ông mong đợi, tình cảm của ông đã trở nên dính mắc với một thành quả nhất định, rồi ông toan ép buộc cuộc đời phải tuân theo mong đợi của ông. Khi chuyện đó không xảy ra, sự dính mắc đã ngăn cản ông kiểm tra lại thực tại để nhận ra là có lẽ vở kịch không được thiết kế để diễn ra theo ý muốn của ông. Cho nên ông đã không thể vượt qua cảm giác tội lỗi và ông đã chọn sự tự vận thay vì phát triển tâm linh.
Ta mong mọi người sẽ học hỏi được từ tấm gương của ông và quyết định kiểm tra thực tại để mình có thể nhìn xa hơn những trang phục mà mình đang mặc, tức xác thân vật lý, cùng những vai trò mà mình đang trình diễn trong vở kịch cuộc đời. Ai ai cũng biết là một diễn viên sẽ đều đặn bước khỏi sân khấu, cởi trang phục và trở về với trạng thái sống bình thường của mình. Sẽ rất tốt cho mọi người nếu ai nấy đều thỉnh thoảng dành thời gian để bước ra khỏi các sinh hoạt thường nhật và đi sâu vào nội tâm để bắt liên lạc với cái ta Ki-tô của mình. Việc này sẽ cho con sự kiểm tra thực tại, giúp con nhìn xa hơn vai trò mà con đang diễn trên địa cầu.
Sẽ vô cùng lành mạnh nếu mọi người có thể nhận ra cuộc sống là nhiều hơn vậy, rằng có cái gì nhiều hơn nữa trong cuộc sống – tức sự sống tâm linh – vượt quá những gì mình đang trải nghiệm trong thế gian này. Chỉ khi nào con nối kết lại với bản sắc thực của con thì con mới có thể tránh khỏi dính mắc vào vai trò mình đang diễn trên sân khấu cuộc đời. Và chỉ khi nào con tránh không dính mắc thì con mới không bị lạc vào vai trò hiện thời của con cùng ý niệm bản sắc mà con đã vun bồi dựa trên vai trò đó.
Con thấy đó, không như vở kịch cứ diễn đi diễn lại mỗi tối trên sân khấu, vở tuồng cuộc đời trên trái đất đã được thiết kế để là một vòng xoắn ốc hướng thượng, trong đó con sẽ lần hồi tăng trưởng để có thể bỏ lại vai đó và thăng lên một vai trò cao hơn – cho đến khi con vượt kỳ thi cuối cùng và vĩnh viễn thăng lên cõi tâm linh. Ta không muốn thấy mọi người cứ phải trở lại hết kiếp này tới kiếp khác và diễn lại cùng vai tuồng mà không bao giờ học được bài học cần học. Ta muốn thấy mọi người thăng vượt hết vai này tới vai khác cho đến khi họ thăng vượt chính cuộc trình diễn.
Đó là lý do tại sao ta đã chọn xuống hành tinh này và đóng vai trò đặc thù của ta trong vở kịch này. Tiện thể cũng xin nói thêm, vai trò của ta là đặt ra câu hỏi y hệt như câu hỏi được đặt cho Hamlet: “Là hay không là?” Tuy nhiên, ta sẽ nói thêm là trái với Hamlet, ta có câu trả lời cho bí ẩn của cuộc sống.