Hỏi: Câu hỏi của con liên quan đến việc xử lý các ngã tách biệt khi con nhận diện chúng và làm cho chúng tan biến. Điều gì xảy ra cho năng lượng của ngã tách biệt khi con để cho nó chết đi hay con biến hóa nó đi? Năng lượng đó đi đâu? Khi con đến với ngã tách biệt với ý định để cho nó chết, có phải là con đã đến với nó với một cảm nhận là nó sai trái và cần phải thay đổi? Liệu nó sẽ tìm cách lẩn trốn nếu nó biết là con muốn nó chết? Và nếu vậy, làm thế nào con đến với nó trong tình thương trong khi con không ưa thích nó và muốn nó thay đổi? Con có phải làm bất cứ gì không, hay là con chỉ nhìn ngã tách biệt và nói: “Tôi không cần cái này nữa”? Con cũng biết thày đã giảng rất nhiều về đề tài này nhưng con vẫn chưa nắm được. Cảm ơn thày.
Trả lời của chân sư thăng thiên Mẹ Mary qua trung gian Kim Michaels, nhân Webinar 2022 cho Hoa kỳ – Phục sinh nền dân chủ. Đăng ngày 14/11/2022.
Trước hết, con cho ta bình luận về khía cạnh năng lượng của vấn đề này. Ngã cũng giống như một tạo dựng trong tâm vậy. Đó là một khuôn đúc trong tâm. Và khi năng lượng từ Hiện diện TA LÀ của con, hay ngay cả từ cõi vật chất, chảy xuyên qua ngã, thì năng lượng được ngã pha màu, phú cho một số đặc tính – hay chúng ta có thể nói, năng lượng bị ngã tha hóa, làm cho ô nhiễm.
Sau đó ngã này được lưu trữ trong cảm thể, trí thể, bản sắc thể của con. Và năng lượng này cũng được lưu trữ trong cảm thể, trí thể, bản sắc thể của con, và ở một mức độ nào đó, ngay cả trong cơ thể vật lý. Đó là tại sao chúng tôi đề nghị các con đọc các bài chú, bài thỉnh. Tác dụng của việc này là chuyển hóa năng lượng, khiến cho nó được nâng lên một rung động cao hơn, và nhờ vậy nó được đưa lên cõi tâm linh trong một chu kỳ nơi nó biến thành các ta-lăng, rồi ta-lăng được nhân thêm để con nhận được nó quay trở xuống dưới dạng năng lượng mới. Năng lượng từng bị tha hóa biến mất khi nó được chuyển hóa như vậy – nó được tái chế để trở về với dạng nguyên thủy, cao hơn của nó.
Bây giờ, về thái độ của con khi con đến với những cái ngã. Điều này tùy thuộc vào sự kiện con đã làm việc này được bao lâu. Ở khởi đầu, điều bình thường là con sẽ cảm nhận rằng ngã tách biệt đang hạn chế con, rằng con không muốn có chúng và con muốn chúng biến đi. Nhưng một khi con đã thực hành nhiều hơn và trở nên chín chắn hơn trong tiến trình, con sẽ chỉ bước vào một tâm thái trung hòa. Con không kháng cự lại việc xem xét chúng, con không mang bất kỳ cảm giác tiêu cực nào đối với việc xem xét. Con chỉ thỉnh cầu sự giúp đỡ của các chân sư, con làm các bài thực tập để nhận diện ngã, và khi con nhìn ra nó thì con để cho nó chết.
Chúng tôi đã cho con công thức để con nhìn thấy: “Mi là một cái ngã. Mi không phải là ta, và ta không phải là mi. Ta không muốn có mi trong đời ta nữa, cho nên ta để cho mi chết đi.” Chắc chắn ngã sẽ chống cự lại để không bị phơi bày. Nhưng mặt khác, rất nhiều những cái ngã tách biệt đặc thù như vậy không thật sự có một tiến trình lý luận tinh xảo lắm đâu. Chúng tựa như những chương trình trong máy tính vậy. Bất cứ khi nào có một tình huống kích hoạt ngã thì nó thật sự không thể nào lẩn trốn.
Tự ngã thì tinh vi hơn một chút. Tự ngã có thể tìm cách lẩn trốn, hóa trang, vân vân.